Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 14: Phạt.



Nam Án mang tâm trạng thấp thỏm đến tận khi quay trở lại thành Nam Dương. Cảm giác vừa ngồi trên lưng ngựa vừa kéo cung bắn vào lều của địch giờ vẫn lưu lại chút tê tê nơi vỏ não của cậu. Rắn được quân Trung Chiếu sử dụng là rắn đuôi chuông. Hiện nay thì vẫn chưa có thuốc giải độc cho nọc của loại rắn này, vì thế thuần hoá được rắn độc cư nhiên là thế mạnh của quân Trung Chiếu. Dẫu có ra sao thì Nam Án cũng đã góp một phần chiến thắng cho trận đánh này.

Những suy nghĩ dày đặc và chồng chéo cứ thế xâm chiếm lấy tâm trí của cậu. Chân cậu cứ mềm nhũn, vô thức bước theo Cẩn Duật về tới thư phòng, thành phủ thành Nam Dương vốn sắp xếp cho cậu một phòng riêng, nhưng Cẩn Duật đã tự tiện dọn hết đồ của cậu sang phòng mình.

Vừa đến thư phòng, Nam Án chưa kịp định hình được cảnh vật xung quanh thì cánh tay to khỏe của Cẩn Duật đã khoá chặt cậu xuống giường. Một tay hắn vắt chéo tay cậu lên đầu giường, một tay hắn xiết lấy cổ cậu.

- Ai cho ngươi được phép tự tiện rời khỏi thành như thế hả?!

- N-nô, chủ nhân... là nô không kiềm chế được bản thân... nô, chủ nhân, nô biết tội...

- Ngươi...

Chẳng hiểu sao lúc này sống mũi cậu cay cay, nước mắt cứ thế vô thức trào ra. Cẩn Duật bóp mạnh má cậu, Nam Án dù đau cũng không dám kêu la dù chỉ một tiếng, tiếng nấc cứ nghẹn mãi trong cổ. Cẩn Duật đối với đôi mắt ướt nhoè này cảm thấy vô cùng bứt rứt trong lòng, vì thế mà hắn phát cáu , tức giận đưa tay tát thật mạnh một cái vào má cậu rồi túm gáy cậu tống ra ngoài cửa. Không để Nam Án kịp phản ứng, Cẩn Duật nắm tóc lôi cậu lên tường thành. Trước mặt toàn bộ binh lính mà lớn giọng.

- Bốn người tự ý ra khỏi tường thành tiếp cận biên giới địch phạt 50 trượng, đồng thời bữa tối nay không được phép ăn cơm, từ giờ đến khi rời thành Nam Dương khẩu phần ăn giảm đi một nửa.

Trước ánh mắt sững sờ đến đờ cả người của Ân Điển và Liễu Lan Đình, Cẩn Duật quay qua cậu.

- Ngươi nghe rõ rồi chứ Nam Án? Xuống lĩnh phạt đi.

Bên má của cậu bị Cẩn Duật đánh giờ đã bắt đầu xưng lên, khoé môi hơi rỉ máu, bộ dáng nhếch nhác đến thảm hại cũng khiến người như Ân Điển nhìn không nổi, y đập tay lên vai Cẩn Duật muốn nói gì đó, xong bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Cẩn Duật thì lại im như thóc mà quay đi.

- Sao còn đứng đó?!

Hắn gằn giọng. Nam Án vội quỳ xuống.

- Nô đã rõ, tạ chủ nhân nương tay.

Sau khi Nam Án rời đi, Liễu Lan Đình kéo kéo tay áo của Ân Điển.- Ân lang quân, thế này không ổn.



- Cũng đành chịu thôi, Cẩn Duật cáu rồi. Ta can không được.

Loại gậy dùng để phạt lính trong quân doanh là loại gậy to, cán dài, đầu dẹt. Thường chỉ 10 trượng cũng đủ khiến một nam nhân khỏe mạnh phải ê ẩm trong vài ngày, càng đánh sẽ càng đau. Tuy vậy mà khi lãnh đòn Nam Án gần như không kêu ca một lời. Có thứ gì đó đang vướng bận lại trong tâm trí cậu, những dòng đắn đo và trăn trở chẳng thế nói nổi với ai. Cho tới khi lớp máu thấm ra ướt đẫm áo ngoài cậu mới chợt như bừng tỉnh mà kêu lên khe khẽ vì đau.

(...)

Khuya đấy Nam Án không trở về thư phòng, cậu cứ mặc cho y phục dính máu, cơ thể đã bầm tím mà đứng tơ hơ trước gió. Trăng đã lên cao, trong đầu Nam Án trỗi lên những suy tư đến lạ. Từng chuyển động dù là nhỏ nhất cũng khiến cậu cảm nhận cơn đau thấu xương, vì vậy cậu đột nhiên lười biếng, lười cử động rồi đứng ngơ ra đó, trước trăng và gió.

- Nam lang quân, đã khuya rồi. Sao còn chưa trở về phòng?

Ân Minh đã xuất hiện từ bên cạnh cậu từ lúc nào Khiến Nam Án giật mình. Cậu nén cơn đau lại hành lễ với y.

- Thỉnh an Ân tiểu lang quân, không biết khuya thế này Ân tiểu lang quân sao lại có nhã hứng ra đây.?

- Câu đó ta hỏi Nam lang quân mới phải, đã khuya như vậy rồi sao lang quân còn chưa về thư phòng?

Nam Án im lặng một lúc lâu, mãi sau mới cất giọng khàn khàn đáp lại.

- Nô đột nhiên nhớ cố hương, nên muốn ra đây thưởng trăng một chút, biết đâu có thể cảm nhận chút gió từ quê nhà thổi tới.

Ân Minh im lặng, ngồi lên tường thành, nhìn tấm lưng cậu y cũng không khỏi cảm thán.

- Lần này Tiêu tướng quân cũng đã mạnh tay quá rồi.

- Là do nô phạm lỗi lớn, chuyện vừa qua cũng là nhờ Tiêu chủ nhân nô mới giữ được mạng. Chút này đã nhằm nhò gì.

Nam Án cười giễu một chút, Ân Minh nghiêng đầu khó hiểu. Thôi thì dù sao cậu ta vẫn là một đứa trẻ, Ân Minh mới mười lăm, chưa hiểu hết sự tình thì cũng dễ thông cảm thôi. Nam Án quay lưng đi, thật cậu chẳng muốn giáp mặt với ai lúc này.

- Ân tiểu lang quân, đã khuya rồi, nô gia xin phép lui về thư phòng trước.



- Hãy khoan đã, Nam lang quân.

Nam Án vừa quay đầu lại thì Ân Minh dúi vào tay cậu một gói giấy.

- Ân tiểu lang quân, đây là?

- Bên trong là cỏ thuốc a Nam lang quân. Có thể cầm máu, dùng nó vết thương sẽ mau lành hơn. Hay ta đưa lang quân về phòng giúp lang bôi thuốc?

- Đa tạ ý tốt của lang quân, nô không dám làm phiền lang quân nữa.

Ân Minh nghĩ ngợi lời cậu nói một chút rồi cũng đành chấp nhận sự thật rằng cậu không cần giúp mà lui đi. Cậu ta đi chưa được bao lâu thì từ bên góc tối của tường thành Cẩn Duật bước ra.

- Ta đã tính sẽ mang cỏ thuốc cho ngươi, thế mà lại có người mang tới trước rồi.

- Thuốc của chủ nhân đương nhiên sẽ quý hơn của y.

Cẩn Duật lắc đầu, lí lẽ đó chỉ để dỗ trẻ con thôi, hắn đâu phải trẻ con chứ. Tiêu Cẩn Duật đi lại rồi bế bổng cậu lên. Nam Án bị giật mình liền co rúm người lại, vòng tay bám chặt cổ hắn.

- Chủ nhân, người làm gì vậy? Chủ nhân, chuyện gì xảy ra với người vậy.

Nam Án chưa kịp nói hết câu thì đã bị thứ gì đó chặn lời nói của cậu lại, hơi thở ấm nóng đượm mùi rượu nồng tuồn vào khoang miệng cậu, ngây ngất, rồi khiến cậu choáng váng.

- Chủ nhân... ưm, ngài uống rượu rồi, ngài say rồi.

- Ta không say.

Tay Cẩn Duật quấn chặt eo cậu lại. Tiếp tục trao nụ hôn dịu dàng lên môi Nam Án, đầu óc cậu trống rỗng, cơn đau cũng đột nhiên chẳng thể cảm nhận rõ ràng nữa. Vị ngọt ngào lưu luyến mãi trên đầu lưỡi, khiến con người ta mê mẩn không thôi.

Đêm đó thư phòng Cẩn Duật sáng đèn, ánh nến cứ dập dìu mãi. Gói thuốc cũng đã được mở ra. Trong giây lát, cậu ước rằng khoảng khắc này có thể kéo dài mãi mãi.