Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm

Chương 17: Chuyện khó nói trước



Vốn tưởng với sự thất bại phá hoại tình cảm người khác, Chi Linh sẽ tỉnh táo và ăn năn về hành động của bản thân, nhưng không ngờ, một cô gái chưa tròn 18 tuổi lại mang đầy mưu tính.

Buổi sáng Hoán Hiểu Đan đi chợ, Giả Khinh Huân giao luôn ví tiền cho cô cầm theo. Lúc đứng trước quầy rau định lấy tiền thanh toán, Hoán Hiểu Đan lại tự tay cầm được “tang chứng”.

Rốt cuộc Hoán Hiểu Đan cũng không hiểu được, là do Chi Linh quá non nớt nên suy nghĩ chưa thấu đáo, hay thật sự chỉ là kẻ ngốc thích tỏ ra nham hiểm.

Một tuần bảy ngày, một ngày hai mươi bốn tiếng, thời gian Hoán Hiểu Đan vắng mặt thì lúc đó Giả Khinh Huân cũng đang ở gara làm việc. Nếu anh có thời gian đi làm chuyện xằng bậy với Chi Linh, chẳng lẽ một người cha luôn có mặt ở nhà như chú Trần lại không biết?

Hơn nữa, nhãn hiệu bao cao su Chi Linh bỏ vào trong áo khoác và ví tiền của Giả Khinh Huân là nhãn hiệu nổi tiếng, tựa như cô ta sợ người bắt quả tang sẽ không biết đây là vỏ của thứ gì.

Nghĩ đến hành động ngốc nghếch của Chi Linh, Hoán Hiểu Đan chỉ cảm thấy buồn cười thay vì tức giận.

Nhưng thêm một lần nữa, Hoán Hiểu Đan không nói với Giả Khinh Huân về chuyện này. Đợi đến đúng thời điểm, kẻ gây chuyện sẽ phải tự mình khai ra.

Mua đồ xong, thay vì đón xe buýt trở về nhà, Hoán Hiểu Đan lại chọn đi dạo trên phố một lúc, trong bụng dự định mua cho Giả Khinh Huân vài bộ quần áo mới.

Lúc Hoán Hiểu Đan ngang qua cửa hàng hoa tươi, đúng lúc chủ tiệm là một cô gái trẻ đang dán thông báo tuyển nhân viên. Bước chân của Hoán Hiểu Đan bất giác bị níu lại, cô nhìn bảng thông báo tuyển dụng rồi nhìn vào cửa hàng tràn ngập hoa tươi sau tấm cửa trong suốt, cảm giác trong người bỗng nhiên phấn chấn đến kỳ lạ.

Dán bảng thông báo xong, cô chủ trẻ vừa xoay người lại đã thấy Hoán Hiểu Đan đang đứng yên nhìn chằm chằm vào tiệm. Với quy tắc “người làm kinh doanh không kén chọn khách”, cô gái nhanh chóng bước đến mở lời chào hỏi.

“Chào em, em có muốn vào xem hoa một lát không?”

Hoán Hiểu Đan có chút ngập ngừng nhìn người đối diện, cô gái trước mặt cô có chiều cao xấp xỉ, tuy không quá sắc sảo xinh đẹp hay đáng yêu dễ thương, nhưng dường như năng lượng phát ra đầy tích cực.

Lưỡng lự một hồi, Hoán Hiểu Đan cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Em muốn xin việc nhưng mà em có… tiền án.”



Nụ cười trên môi cô chủ trẻ có hơi thu lại, cô gái quan sát Hoán Hiểu Đan một lượt từ đầu đến chân, sau đó bỗng mỉm cười dịu dàng gật đầu: “Em mang hồ sơ xin việc đến đây, chị đợi em.”

Nhận được lời đồng ý quá dễ dàng, Hoán Hiểu Đan dù trong cơn vui mừng nhen nhóm cũng không khỏi nghi ngờ. Tuy nhiên cơ hội dành cho bản thân đã đến, cô cũng không muốn chần chừ nữa.

Sau khi mang đồ ăn về nhà, Hoán Hiểu Đan nhanh chóng lấy hồ sơ xin việc đã chuẩn bị sẵn quay trở lại tiệm hoa.

Lúc Hoán Hiểu Đan đi ngang qua gara, Giả Khinh Huân bỗng từ bên trong xuất hiện chặn lối. Thấy cô cầm hồ sơ xin việc định đi ra ngoài, anh không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng cổ vũ: “Không được thì về anh nuôi, đảm bảo không để em phải ăn cơm trắng.”

Tâm trạng đang tốt, nghe Giả Khinh Huân nói vào, Hoán Hiểu Đan như được tiếp thêm sự tự tin. Cô cong môi cười gật đầu, sau đó rời đi trước.

Dõi theo bóng dáng của Hoán Hiểu Đan đã ra khỏi cổng, Giả Khinh Huân mới thở ra một hơi suy tư. Nếu bảo anh không cần lo lắng cho cô, anh thật sự không làm được.

Chần ngần một lúc, ngay khi Giả Khinh Huân vừa quay lưng định trở vào xưởng, bấy giờ mới nhận ra Đô Nan cùng Hoàng Thành đang đứng dựa cửa hóng hớt.

Hoàng Thành khẽ lắc đầu phê phán, uất ức quay sang Đô Nan: “Anh xem có thằng em út tốt không, ở với bạn gái cho ăn cơm trắng với thịt cá. Còn lúc tụi mình đói, nó dằn cho hai ổ bánh mì không với chai nước lọc.”

Đô Nan nghe xong liền cười ha hả, vô tình lại nghiêng về phe của Giả Khinh Huân: “Mày không có bạn gái, nhiều chuyện mày không hiểu được đâu.”

“Đúng.” Giả Khinh Huân gật gù, vẻ mặt thoáng lên sự tâm đắc: “Mấy người đã ế mà còn kén chọn như anh, làm sao hiểu được suy nghĩ và cảm giác của người có bạn gái lâu năm giống em với anh Đô Nan.”

Hoàng Thành: “…”?

Từ chỗ gara ô tô đến tiệm hoa tươi không quá xa, chỉ cần ngồi xe buýt một chặng đã tới nơi. Khi Hoán Hiểu Đan mang theo hồ sơ xin việc quay lại, từ ngoài cửa nhìn vào đã thấy thấp thoáng bóng dáng của một người đàn ông.

Dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn thấy vóc dáng từ sau lưng của người đàn ông kia, cảm giác đã vô cùng ấn tượng.

Hoán Hiểu Đan nghĩ ngợi một chút, tiếp đó cũng mở cửa bước vào. Khi âm thanh báo cửa mở vang lên, cô chủ trẻ đang ngồi sau quầy thu ngân và người đàn ông cao lớn mặc sơ mi, quần âu lịch lãm kia cùng đồng loạt xoay đầu nhìn qua.



Hóa ra trên đời này, ngoài Giả Khinh Huân ra, Hoán Hiểu Đan cũng có thể gặp được một người đẹp đến khó tin, dù cho trên mặt anh ta còn mang theo một vết sẹo. Vả lại, trông người đàn ông này cũng có chút quen quen.

Thấy Hoán Hiểu Đan bước vào tiệm, người đàn ông kia nhìn qua cô chủ trẻ, giọng nói trầm thấp ấm áp khẽ vang lên: “Giờ anh đến công ty, nhớ ăn sáng, chiều nay anh đón em.”

Nói rồi người đàn ông kia rời đi, lúc anh ta đi ngang qua Hoán Hiểu Đan, cô bỗng sực nhớ đến bài báo đã đọc cách đây vài hôm.

Người đó là Phó Lăng Kỷ, người thừa kế của một công ty sản xuất ngọc trai.

Ánh mắt và thái độ của Phó Lăng Kỷ dành cho cô chủ trẻ của tiệm hoa này vô cùng dịu dàng, tình cảm. Có chống lưng như thế kia, có lẽ không quá khó hiểu khi cô chủ trẻ này chẳng hề lo lắng khi tuyển dụng một người có tiền án như Hoán Hiểu Đan.

Sau khi ngồi xuống bàn tiếp khách, cuộc phỏng vấn xin việc đầu tiên của Hoán Hiểu Đan bắt đầu diễn ra.

Mở đầu bằng màn giới thiệu đơn giản, Hoán Hiểu Đan cũng biết được cô chủ trẻ này tên Dã Thường Nghi, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, quan trọng hơn cô gái này lại còn là vợ của Phó Lăng Kỷ.

Đến tận bây giờ Hoán Hiểu Đan mới biết, người có tiền yêu đương cũng rất giống người bình thường. Một người quyền cao chức trọng ở công ty vẫn nấu đồ ăn sáng đem đến tận nơi, chăm sóc đưa rước vợ đi làm, chậm rãi hưởng thụ cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Tình yêu, thì ra vẫn luôn đơn giản như vậy.

Nhưng tại sao, Hoán Hiểu Đan và Giả Khinh Huân ở bên nhau lại không hề dễ dàng?

“Em chưa có kinh nghiệm về trồng hoa hay cắm hoa phải không?”

Đang mải nghĩ ngợi chuyện tình cảm, vừa nghe tiếng Dã Thường Nghi hỏi, Hoán Hiểu Đan có hơi giật mình, cô theo phản xạ vội lắc đầu không kịp suy nghĩ.

Trông thấy mặt mũi của Hoán Hiểu Đan có hơi lo lắng, Dã Thường Nghi khẽ cong môi mỉm cười: “Đâu ai trên đời này là hoàn hảo, cố gắng lên, hãy chứng minh cho mọi người thấy, em không còn là Hoán Hiểu Đan nông nổi của tuổi mười bảy.”