Vưu Vật

Chương 21: Vừa đáng yêu vừa đáng thương



Mấy từ 'tình cờ gặp gỡ' còn được Chu Dịch nhấn mạnh.

Ngược lại Khương Nghênh tỏ ra khá tự nhiên, nhưng Kiều Nam đứng bên cạnh lại đỏ mặt.

Kiều Nam cảm thấy chột dạ, nhìn Chu Dịch và Khương Nghênh đối mặt, khá có cảm giác đang xem các cao thủ đánh nhau.

Lão Lý biết tính tình Chu Dịch có chút phong lưu, lo lắng anh sẽ hù dọa Khương Nghênh, cười an ủi Khương Nghênh: "Đừng sợ, tên nhóc này chính là như vậy, nhưng cũng không phải người xấu."

Khương Nghênh cười nhẹ, "Vâng ạ"

Lão Lý đã già, thấy Chu Dịch tới bây giờ chỉ muốn xem trò vui, "Chu Dịch, cậu cùng cô nhóc này chơi hai trận đi."

Chu Dịch nhướng mày nhìn Khương Nghênh, "Em dám chơi với tôi không?"

Khương Nghênh nhếch khóe môi cười, không nói dám cũng không nói không dám, nhưng bàn tay cầm gậy đánh golf đã sẵn sàng chơi.

Chu Dịch chú ý tới động tác nhỏ của Khương Nghênh, tiến lên nhận lấy gây đánh golf từ tay Lão Lý, đi về phía sau lưng Khương Nghênh cười nhẹ nói: "Đánh cho tốt, đánh thắng tôi, tôi giúp em thuyết phục Lão Lý."

Tay cầm gậy golf của Khương Nghênh dừng lại, quay đầu nhìn Chu Dịch, hỏi bằng giọng mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, "Thật sao?"

Chu Dịch giơ tay cởi hai nút cổ áo sơ mi, "Tôi đã lừa lừa em lần nào chưa?"

Khương Nghênh, "..."

Chu Dịch kịp phản ứng lại, "À, một lần, ở trên giường."

Khương Nghênh, "..."

Chu Dịch cười như không cười, bộ dạng như không cẩn thận mà nói, "Đã nói là sẽ dừng lại, nhưng không dừng."



Khương Nghênh thở dài một hơi rồi bước đi.

Sau đó, họ chơi 18 lỗ, Khương Nghênh đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn bị tụt lại phía sau.

Chu Dịch chống cây gậy golf nhìn cô, đến khi cô đánh quả bóng cuối cùng, anh từ phía sau tiến lên vòng tay qua eo cô, một tay đặt lên cây gậy golf trong tay cô.

"Đánh lâu như vậy mà không tiến bộ một chút nào."

"Giữ hai chân sát nhau, chân trái hơi hướng ra ngoài và chuyển toàn bộ trọng tâm lên chân bên trái."

Chu Dịch cắn một điếu thuốc giải thích bên tai Khương Nghênh, thân thể Khương Nghênh hơi căng thẳng, nhưng lão Lý nào cũng có mặt ở đây, nên không dám trở mặt.

Quả bóng cuối cùng, Khương Nghênh đánh rất đẹp mắt, chính xác và hoàn mỹ.

Nhưng so khoảng cách với Chu Dịch thì còn thua xa, cho nên một cú đánh hoàn hảo không thể đóng vai trò quyết định.

Chu Dịch buông lỏng tay ôm lấy cô, "Em thua rồi."

Khương Nghênh mím môi, "Có chơi có chịu."

Đến cùng cũng không lợi dụng được Chu Dịch để đi đường tắt, chóp mũi Khương Nghênh đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, cô xoay người đi về phía Kiều Nam.

Kiều Nam bận bịu đưa nước và đưa khăn, "Chu tổng chơi golf thật là giỏi nha!"

Khương Nghênh nhận lấy khăn lau mồ hôi, "Ừm."

Kiều Nam, "Khương quản lý, tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ? Là..."

Kiều Nam đang nói chuyện, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vươn tay cẩn thận nắm lấy ống tay áo Khương Nghênh, "Khương quản lý, Quan, Quan Lôi."

Khương Nghênh nghe vậy khựng lại, ngước mắt nhìn sang, Quan Lôi không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng bên cạnh Chu Dịch mặc áo khoác lông, hai người nhìn nhau cũng không biết họ đang nói về cái gì, nhìn thật giống một đôi trai tài gái sắc.

Khi Khương Nghênh thu hồi ánh mắt, liền điều chỉnh tư thế, cố ý tránh đi.

Kiều Nam cũng có chút sợ hãi, lo lắng Quan Lôi sẽ tìm bọn họ kiếm chuyện.

"Khương quản lý, cô Quan Lôi kia sẽ không phá chúng ta chứ?"

"Sẽ."

Khương Nghênh nói xong, lão Lý ở phía sau cười nói: "Cô nhóc, chúng tôi đi trước nhé, có duyên lại gặp."

Khương Nghênh mím môi, lúc này cô không quay đầu lại thì thật không phải phép.

Khương Nghênh nắm chặt chiếc khăn trong tay, xoay người cười nhẹ, "Bác đi thong thả ạ."



Lão Lý mỉm cười, nói với Quan Lôi vừa đến: "Cô gái nhỏ này đánh golf rất giỏi, nhưng so với tên tiểu tử Chu Dịch thì hơi kém một chút."

Quan Lôi nhìn thấy Khương Nghênh, phản ứng đầu tiên chính là giật mình, sau đó mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền trêu chọc: "Khương quản lý, cô vì để thay thế tôi, cũng thật vất vả rồi."

Khương Nghênh, "..."

Lão Lý nghe thấy lời này, liền biết hai người có quen biết, bèn ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Quan, cháu biết cô gái nhỏ này à?"

Quan Lôi hừ cười, "Cháu biết a, Khương Nghênh, trưởng phòng bộ phận PR của truyền thông Chu thị, hai năm gần đây đã rất nổi tiếng, bác Lý không biết sao?"

Lão Lý thực sự không biết, từ khi rời xa showbiz, ông ấy rất ít để ý đến những thứ trong giới đó.

Hơn nữa Khương Nghênh chỉ là bộ phận ở phía sau nên ông ấy càng không chú ý đến.

Tuy nhiên, Quan Lôi đã nói ra thân phận của Khương Nghênh, lão Lý cũng đoán được động cơ mà cô xuất hiện ở đây là không đơn thuần, quay đầu nhìn Chu Dịch đang phủi tay: "Cậu biết không?"

Chu Dịch nhướng mi nhìn sang, trên môi mỏng nở nụ cười, mặt không chút thay đổi nói: "Không biết ạ."

Chỉ ba chữ đơn giản, đã xác định rõ quan hệ với Khương Nghênh.

Kiều Nam mặt đỏ tía tai đứng sau lưng Khương Nghênh, lại ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ như gió mây.

Lời nói dối đã bị vạch trần, không cần giả vờ nữa, Khương Nghênh đưa chiếc khăn trong tay cho Kiều Nam, bước lên phía trước tự giới thiệu: "Bác Lý, xin chào, cháu là Khương Nghênh của bộ phận PR truyền thông Chu thị."

Lão Lý năm nay đã ngoài 50, tính ra cũng đã bảy tám năm rời ngành rồi.

Khi còn trẻ, ông từng đoạt rất nhiều giải thưởng, nhưng sau đó vì một số lý do cá nhân mà quyết định rời khỏi showbiz.

Ông không biết Khương Nghênh, cũng không biết quan hệ của cô với Chu gia và Chu Dịch là gì.

"Khương Nghênh?" Lão Lý lặp lại tên cô, nụ cười trên mặt rõ ràng đã trở nên lạnh hơn trước, "Tên cũng khá hay."

Khương Nghênh nhìn ra được lão Lý không vui, không kiêu ngạo không tự ti mà đưa tay ra nói "Cháu thành thật xin lỗi vì dùng loại phương thức này để tiếp cận bác, lần này cháu tới đây chủ yếu là muốn mời bác trở thành khách mời đặc biệt trong cuộc họp thường niên của truyền thông Chu thị ạ."

Lý Lão liếc xuống tay Khương Nghênh không bắt tay, nhạt giọng nói: "Ta già rồi, không chịu được không khí náo nhiệt, cô vẫn là đi tìm một người trẻ tuổi khác đi!"

Nói xong, Lý Lão không thèm nhìn Khương Nghênh lần thứ hai, xoay người cùng Chu Dịch và Quan Lôi rời đi.

Nhìn ba người xoay người, Kiều Nam mặt đỏ bừng đi tới, "Khương quản lý, làm sao bây giờ?"

Khương Nghênh rút bàn tay còn đang giơ lên ​​không trung về, "Đi theo đi!"

Kiều Nam, "Đi theo ạ?"



Khương Nghênh, "Ừm."

Kiều Nam trầm mặt xấu hổ, "Khương quản lý, như vậy có vẻ không ổn lắm đâu ạ?"

Khương Nghênh quay đầu nhìn cô, "Nếu em không quen thì có thể về khách sạn trước."

Kiều Nam, "Em, em vẫn là đi cùng chị thì tốt hơn!"

Sau đó, Lý Lão dẫn Chu Dịch và Quan Lôi đi uống trà ăn cơm, còn Khương Nghênh cùng Kiều Nam đi theo, ơ ngoài giữ cửa.

Trời rất lạnh, gió Tây Bắc gào thét, Kiều Nam lạnh đến rụt cổ lại, Khương Nghênh đem khăn quàng cổ của mình lấy xuống choàng quanh cổ cô nhóc.

Kiều Nam đẩy đẩy, "Khương quản lý, không cần, chị cứ choàng đi."

Khương Nghênh giúp cô buộc lại, nhạt giọng nói: "Không sao, tôi chịu lạnh khá tốt."

Kiều Nam thấp hơn Khương Nghênh một cái đầu, cảm động nhìn cô, đột nhiên cảm thấy Khương Nghênh thật tốt.

Lúc ăn bữa tối, Quan Lôi cố ý chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt khinh thường nhìn Khương Nghênh ngoài cửa sổ, "Khương quản lý thật là cũng thật hết lòng, một chút cũng không sợ lạnh."

Lão Lý thuận mắt nhìn theo hướng Quân Lôi đang nhìn, "Cô gái này thật kiên trì."

Quân Lôi, "Kiên trì cái gìchứ, gây phiền phức cho người khác mới đúng."

Lý Lão cười cười, không đáp lại lời này của Quan Lôi, quay đầu nhìn Chu Dịch ngồi ở bên cạnh, "Cậu thật sự không biết cô gái ngoài cửa sổ?"

Chu Dịch ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Khương Nghênh dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, trong mắt còn có hơi nước... thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương.
— QUẢNG CÁO —