Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 75: Đảo ngược tình thế, chị huyền đỉnh của chóp!



Gã nhìn Lục Kiêu chằm chằm, chỉ chờ anh chết trước mặt mình.

Tuy nhiên, lúc con dao găm mà Lục Kiêu cầm gần đâm vào bụng anh thì... 1Nhưng một giây sau, ai đó đã thô bạo kéo cổ áo gã lên, giọng nói lạnh lẽo cùng cực vang lên: “Mày đã bị bắt vì tội bắt giữ trái phép động vật được nhà nước bảo vệ, tàng trữ vũ khí trái phép, phản kháng bạo lực, cộng

thêm tội cuối cùng là uy hiếp con tin! Chuẩn bị dành quãng đời còn lại để ngồi bóc lịch đi!”
Người đàn ông kia vẫn có ý đồ phản kháng, Lục Kiêu bất ngờ rút con dao đang cắm trong lòng bàn tay gã ra, lấy còng tay ra trong vào hai tay gã!

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên.
“Am!”

Người đàn ông kia chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh thui vào, cả người bay lên và bị vật ra đằng trước.
Tiếp đó, cô gái yếu đuối khóc lóc thê thảm ban nãy, lúc này khẽ nhếch môi lên tạo th0ành một nụ cười xảo trá, nhưng lại ra vẻ vô tội nói:

“Anh trai à, đe dọa phụ nữ mang thai mong manh yếu ớt là không được đâu nhé, anh sẽ phải trả giá đắt đó.”
May mà cô là quán quân quyền Anh, nếu thật sự là một cô gái liễu yếu đào tơ, gặp phải loại biến thái vô nhân tính này thì khác nào chờ chết?

Vậy nên đối với loại người này, cô có hành hạ thế nào cũng không đủ.
Mấy người cảnh sát xông lên sân thượng, một người trông giống thủ lĩnh đi tới bên cạnh Lục Kiêu: “Đội trưởng Lục, vất vả cho mọi người rồi. Chúng tôi cũng đang truy bắt nhóm tội phạm này. Tính chất phạm tội của

bọn chúng đã không chỉ là động vật nữa, mà còn liên quan đến con người, không thể để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!”
Lục Kiê2u bổ nhào qua, con dao quân dụng vốn dùng để đâm vào bụng mình, lúc này lại xuyên qua lòng bàn tay gã, ghim tay gã xuống đất!

“A...7”
Nói xong, cô thu chân lại, chuyển sang giẫm lên bàn tay còn lại của gã, nghiền một cái thật mạnh.

Nét vô tội và yếu đuối nơi đáy mắt dần biến mất, thay vào đó là sự tàn nhẫn, mạnh mẽ và lạnh lùng.
Gã đau đớn gào thét, thấy lòng bàn tay bị dao đâm thủng, tơ máu hằn lên trong mắt, gân xanh trên trán nổi cả lên.

Khẩu sú7ng bị đá khỏi tay, cách gã chưa tới một mét. Gã bất chấp cơn đau vì vết thương rách toạc nơi lòng bàn tay, bò đến lấy khẩu súng, nhưng vừa 2mới thò người ra thì đã bị ai đó đạp vào lưng.
Lục Kiêu giao người cho bọn họ, anh trầm giọng nói: “Đội trưởng Từ, đây chỉ là một nhánh chứa chấp nhỏ, chắc chắn đằng sau còn có kẻ chủ mưu, bọn chúng liên kết với nhau, nhất định phải moi ra nhiều thông tin

hơn từ miệng của chúng!”
Nếu không, khu bỏ hoang ở phía Tây sẽ bị đám tội phạm này bao trọn, lợi ích sẽ thôi thúc chúng làm ra những chuyện còn nghiêm trọng hơn.

“Anh yên tâm! Có tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho anh ngay!”