Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 494: Chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới (1)



Sau một hồi vận động, Ôn Huyền khá là mệt. Nhiệt độ thì thấp, cô lên đến gác xép là vội vàng quỳ lên tấm nệm Tatami, kéo chiế1c chăn mềm mại tới, muốn mau chóng chui vào trong chăn đánh một giấc.

“Lạnh quả.”

Cô rùng mình một cái, đang2 định vươn tay kéo chăn tới thì ai đó đột nhiên đẩy cô từ phía sau. Bình thường anh hay đặt điện thoại ở mép giường để tiện cho việc nhận tin tức.

Do đã từng là lính đặc chủng nên anh cũng hình thành thói quen, đang ngủ mà chỉ cần có tiếng động nhẹ cũng sẽ làm anh tỉnh giấc, huống chi hiện tại đang là thời khắc nhạy cảm. Anh nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình, cẩn thận rút cánh tay dưới cổ cô ra, sau đó mới đọc tin nhắn.

Đọc xong, bàn tay đang cầm điện thoại của anh không khỏi khựng lại. Quả nhiên, chuyện gì nên tới thì vẫn sẽ tới...
Thế nhưng, tâm trạng của Lục Kiêu vẫn chùng xuống. Một dự cảm nào đó dâng lên.

Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên rồi phát sáng.

Anh vội vàng vươn tay ra cầm nó lên.
Hôm nay chỉ có tuyết chứ không có gió, mọi thứ đắm chìm trong một mùa đông êm đẹp.

Ôn Huyền rúc trong l0ồng ngực vững chãi của Lục Kiêu. Cô ngủ say sưa, cần cổ thon dài và bả vai trơn bóng lộ ra dưới chăn.

Nằm trong lòng Lục Kiêu, cô luôn yên tâm như thế, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn hẳn.
Đây là căn nhà gỗ lý tưởng của cô, là người đàn ông lý tưởng của cô.

Cô thật sự hy vọng những điều tốt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.

Đến gần rạng sáng, tuyết ngừng rơi, nhưng gió lại nổi lên. Mặc dù đã ba, bốn giờ sáng, nhưng bên ngoài vẫn còn tối om.
Anh vén chăn lên, nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị xuống dưới.

Nhưng trước khi đi, bước chân của anh chững lại. Anh quay người nhìn cô gái vẫn đang giữ nguyên tư thế ngủ lúc trước trên tấm nệm Tatami, bước tới rồi chống một tay bên cạnh gối đầu của cô, tay còn lại nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô.