Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 381: Chương 384



Nghe những lời đường mật của cô, ánh mắt Lục Kiêu lóe lên.

Bẩm sinh cô đã khéo miệng như thế à?

Thấy anh vẫn không đoái hoài 1gì tới mình, Ôn Huyền chẳng thèm bận tâm tới người của đoàn làm phim, kề sát vào tai anh và nói: “Tóm lại, làm cục cưng yêu dấu của em không2 vui là lỗi của em. Anh đừng giận, đợi Trí tưởng tượng của chị Linh bắt đầu bay cao bay xa, ừm, kể ra thì hình ảnh ấy thực sự khiến người ta mơ màng...

Chẳng lẽ Ôn Huyền muốn đại Đội trưởng Lục giết chết sao!

Trong lúc chị Linh đang cố gắng ổn định lại cảm xúc, Đội trưởng Lục bên cạnh lại nghiêm túc nói một câu: “Em thích là được rồi.”
Mọi người đồng loạt nhìn sang. Chị ấy ho sù sụ, một tay che m7iệng, một tay xua xua trong không trung: “Không, không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Ôn Huyền cũng quay đầu nhìn chị ấy: “Không sa2o thật chứ ạ?”

Chị Linh không nhìn cô, họ đến mức đỏ cả mặt, bây giờ nhìn Ôn Huyền là càng không nói được gì.
Khi Ôn Huyền chậm rãi lướt lên trên, Lục Kiêu không hề thay đổi sắc mặt, nhưng ở dưới gầm bàn, anh đã vươn tay ra túm lấy tay cô.

“Đừng quậy nữa.”

“Vậy anh...”
Chị Linh: 22”

Ôn Huyền tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Anh biết đó là cái gì không?”

Đại Đội trưởng Lục: “Không biết, nhưng em mặc là anh sẽ xem.”
Cô vẫn lén lút quấn lấy tay anh dưới gầm bàn.

Có vẻ như anh rất thích cô quấn mình như thế, vô cùng kiên nhẫn.

Nào ngờ, ngón tay dài nhỏ của cô đột nhiên đổi hướng, đặt lên cái đùi rắn chắc của anh.
Chị Linh ở bên cạnh cố gắng vờ như không nghe thấy, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng, cả người như sắp phát nổ.

Má ơi, lả lơi không đáng sợ, đáng sợ là lả lơi ngầm.

Một đằng thì nói là không biết nó là cái gì, nhưng lại bổ sung thêm là mặc thì sẽ xem.
đến đêm em sẽ mặc...”

“Phụt!”

Chị Linh ngồi bên cạnh, vô tình nghe thấy những7 lời mà trẻ em không nên nghe, không khỏi mắc nghẹn rồi phun ra ngoài.
Sao anh biết đó là quần áo bình thường chứ?

Ôn Huyền vẫn chưa biết là mình đã sập bẫy. Dưới gầm bàn, cô dùng ngón tay mình móc vào ngón tay anh, gãi nhẹ vào lòng bàn tay: “Vậy anh còn giận không? Cười một cái đi mà.”

Lục Kiêu không trả lời cô.
Rốt cuộc Lục Kiều cũng chủ động. Từ nãy tới giờ anh vẫn ngồi yên, nhưng lúc này lại nhích tới gần tai cô, giọng nói trầm thấp và rất êm tai.

“Được không? Đi đăng ký kết hôn với anh thì anh sẽ không giận nữa.”

Ai kia đang dụ dỗ cô.