Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 346: Không hổ là anh, gì cũng giỏi



Đôi mắt Ôn Huyền trở nên thâm sâu, phần lưng bắt đầu nóng ran.

Ừm, cô chỉ có thể nói rằng, Lục Kiêu không hổ là Lục Kiêu, gì cũng giỏi1. Chủy Thượng Hải, nhưng cũng rơi vào khoảng hai mươi, mươi triệu.

Có thể nó không phải là tốt nhất, nhưng lại là tốt nhất trong phạm vi khả năng của anh bây giờ. Sau này anh sẽ cố gắng tốt hơn.
Cô không để ý tới anh nữa, dựa vào cửa sổ xe, xem có thấy bóng dáng của em họ đâu không.

Nhưng lúc này, Ôn Huyền thật sự không biết Lục Kiêu đã làm những gì, cũng không biết trong lúc mình còn lơ mơ thì cuộc sống tương lai của cô đã được anh sắp xếp đâu ra đấy rồi.
Ví dụ như, mua nhà.

Anh đang ngắm một căn nhà, cách nơi này không quá xa, là kiểu căn hộ thông tầng Duplex, rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông. Giá cả của nó cũng không thấp, mặc dù kém hơn biệt thự cao cấp của cô ở Lục Gia
Mặc dù gia đình anh đã chuẩn bị nhà cho anh rồi, nhưng đó là nhà mua từ thời anh còn niên thiếu, mà quan trọng nhất là căn nhà đấy không phải do cố đứng tên.

Ôn Huyền xì một tiếng khi thấy dáng vẻ thần bí ấy của anh.
Mấy chục phút sau, chiếc xe chậm rãi lái tới cổng một trường đại học nổi tiếng.

Lý Tại Quận học ở Đại học R.
Đúng thế, cô sẽ biết thôi.

Mấy ngày qua, ngoài việc điều tra tin tức về kẻ chủ mưu, anh còn lên kế hoạch cho những chuyện khác.
Lục Kiêu đã trả tiền cọc rồi, bây giờ chỉ còn chờ giấy tờ xong xuôi là anh sẽ đưa cô đi, ký tên cô vào.

Trước kia anh đầu tư chung với Thẩm Mộc, mua cửa hàng, hiện tại Bắc Kinh phát triển với tốc chóng mặt, tiền lãi đã gấp lên bao nhiêu lần so với con số anh đầu tư.
Trông 2bề ngoài thì cô ấy có vẻ xuề xòa là thế, nhưng trên thực tế lại rất thông minh.

“Bố mẹ con bé là quân y,hy sinh nhiều năm trước, nhà 7anh đã nhận nuôi con bé. Ngày xưa nó thường xuyên bị bắt nạt vì không có bố mẹ.
Nhưng nó rất bướng bỉnh, lần nào anh đi 'bảo kê cho n7ó cũng thấy mắt nó đẫm lệ, nhưng lại không chịu khóc. Thấy anh trả thù cho nó xong là nó lại cười tươi rói, vừa lau nước mắt vừa xông lên bồi2 thêm mấy cú đá.”

Lục Kiêu chậm rãi nói.
Đó cũng là ký ức duy nhất của anh về Lý Tại Quân lúc nhỏ. Sau khi lớn hơn chút nữa, 0anh lên cấp hai, không còn ở nhà nữa.

Đến cấp ba về nhà, Lý Tại Quân cũng đã trưởng thành, hấp tấp hùng hổ, không còn bị bắt nạt nữa.
Lúc này, không biết nghĩ tới điều gì, Ôn Huyền hỏi Lục Kiêu một chuyện khác: “Phải rồi, mấy ngày qua anh mải bận chuyện gì thế? Giờ anh đang không ở khu bỏ hoang mà còn không chịu ngồi yên nữa.”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục Kiêu càng thêm thâm sâu, anh im lặng giây lát, cuối cùng nói: “Em sẽ biết thôi.”