Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 329: Thân thiết trong mơ



Nếu đây là một âm mưu, vậy thì chắc đến tám, chín mươi phần trăm là do tên đó giở trò.

Đến khi mở miệng, Lục Kiê1u hít một hơi thật sâu, nói: “Người của các anh về hết rồi chứ? Đội viên bị thương sao rồi? Phải lo chữa trị trước đã, 2còn chuyện này cứ để tôi điều tra thêm, rất có thể đây là một âm mưu!”

Cát Trác ở bên kia do dự một lúc, cuối c7ùng vẫn không nhịn được, nói: “Đội trưởng Lục, nói thật thì tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng nếu đây là một âm mưu và những7 kẻ đó muốn hại chúng ta, vậy thì sao lại chỉ đặt cái | bẫy ấy chứ không tiến hành công kích bọn tôi? Địa hình 2ở nơi đó rất có lợi cho chúng mà.”

Anh ấy nói xong, cả hai người đều im lặng một lúc.

Dường như trong c0hính sự im lặng đấy cũng đang dần trả lời câu hỏi.
Sau khi hiểu được điều đó, anh ấy không kiềm chế được sự phẫn nộ, cắn răng mắng: “Lũ súc sinh! Có phải do tên họ Ngô đó sai bảo không? Bọn chúng thì đang hoành hành ở đó, còn chúng ta chính là kẻ địch ngăn cản

đường đi của chúng. Chúng gài bẫy như vậy, e là có ý đồ lấy mạng cậu rồi.”

Rất có thể đó chính là sự thật.
Vậy thì mục tiêu của bọn chúng là ai đây?

Đáp án đã quá rõ ràng rồi.

“Đội trưởng Lục, bọn chúng đang nhắm vào cậu.” Cát Trác nói thẳng ra.
Nếu dụ được Đội trưởng Lục ra và giải quyết anh, những người khác không còn đáng lo nữa, dù sao không phải ai cũng có năng lực như anh.

Lục Kiêu im lặng một lát, sau đó lại thản nhiên nói: “Bọn chúng chỉ nhắm vào một mình tôi thôi, tôi cũng yên tâm hơn. Anh lo bảo vệ người trong đội đi, những chuyện khác cứ để tôi xử lý.”

Nghe vậy, Cát Trác còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lục Kiêu đã ngắt lời: “Yên tâm, tôi sẽ không để bọn chúng thành công đâu.”

Lần này, bởi vì anh về Bắc Kinh đột ngột nên bọn chúng không hành động, nhưng cho dù anh có ở lại đi cứu hộ thì cũng chưa chắc đã thành công, tưởng anh dễ đối phó chắc?!