Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 306: Đều tại cồn gây họa



Hoắc Khải không nhịn được chửi thề.

Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế hả? Vì sao anh lại ở trong phòng của Giáo sư T1iêu? Rốt cuộc tối qua anh ấy đã làm gì vị giáo sư ấy?!

Trong đầu anh ấy hiện lên đủ mọi hình ảnh không dành cho trẻ em dưới mười tám tuổi, nhưng chỉ thử đoán thế thôi mà anh ấy đã muốn đụng đầu vào tường rồi.
Hôm qua tên khốn kiếp đó uống say, bày bừa cả căn phòng, quần áo trên người cả hai đều bị Hoắc Khải nôn ra, chỉ đành phải cởi ra.

Vốn định đá bay Hoắc Khải ra khỏi phòng, nhưng nhiệt độ ngoài hành lang quá thấp, nếu nắm cả đêm trên mặt đất thì kiểu gì cũng bị cảm.
Một tay anh ấy ôm lấy mặt, hít một hơi thật dài qua kẽ ngón tay.

Bàn tay trắng nõn giơ lên bứt tóc, cả người vẫn chưa hết bàng hoàng.
Chủ yếu là bởi vì dấu vết trên người Giáo sư Tiêu quá rõ ràng, anh đâu có mù, không thể không suy nghĩ nhiều được.

Bây giờ phải làm sao đây?
Không còn cách nào khác, Tiêu Diệc Hàng đành phải cho anh ấy ở nhờ một đêm.

Tiêu Diệc Hàng đi tới cạnh giường, tháo ga gường và vỏ chăn ra giặt.
Anh thích Huyền Huyền của mình...

Hoắc Khải đang chạy tới đầu cầu 2thang, nghĩ tới Ôn Huyền, anh ấy chậm rãi dừng lại, vịn vào lan can cầu thang thở hổn hển.
Đã thức dậy trong phòng anh ta đã đành, nhưng vì sao trên người anh chỉ có duy nhất một cái quần đùi?!

Hoắc K2hải cảm thấy mình sắp nổ tung mất rồi.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thật, có khi nào anh ta bắt mình chịu trách nhiệm không?

Nghĩ vậy, Hoắc Khải rùng mình một cái.
Huống chi lúc Giáo sư Tiêu từ trong phòng tắm đi ra, trên cổ và trên người anh ta c7ó một vài dấu vết màu đỏ, cứ như kiểu đêm qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy!

Nhưng sao có thể như thể được cơ chứ!
Anh là đàn ông, đồng thời cũng thích con gái.
Mình chỉ uống say thôi, không biết gì hết, đều tại cồn gây họa!

Sau khi Hoắc Khải hoảng hốt đi mất, Tiêu Diệc Hàng nhìn căn phòng bừa bộn do Hoắc Khải gây ra, không nhịn được nhíu mày thật chặt, giơ tay lên để trán, sau đó chỉ đành thỏa hiệp, sầm mặt đi thu dọn.
Trái tim bắt đầu nhói đau, khôn0g biết là vì chạy, hay là bởi vì cô.

Sau khi nhớ tới Ôn Huyền, trong đầu anh ấy bắt đầu mường tượng ra ký ức của ngày hôm qua.
Nghĩ tới đây, anh ấy lập tức ôm lấy lồng ngực quặn đau của mình.

Lúc này, trên hành lang vọng tới tiếng đóng cửa cái rầm.