Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 132: Dẫn cô ra mắt bố mẹ



Vành tại cô dần dần ửng đỏ lên.

Anh đói bụng sao? Lục Kiêu: “...”

Nhìn bóng dáng mảnh mai nhanh chóng rời khỏi đây của cô, đôi7 mắt đen láy của anh càng thêm thâm thúy.
Cô quả thực rất lo lắng, đó là bố của Lục Kiêu mà.

Bố?
Lục Kiêu hơi nhíu mày.

Nhưng ngay sau đó, anh đóng tủ lạnh và bước tới, lạnh nhạt nói: “Ông ấy có một khối u lành tính, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, đã phẫu thuật xong và hồi phục khá tốt. Có lẽ hai ngày nữa sẽ được xuất viện thôi.
Hai người tự nhiên hòa thuận... giống như là một cặp vợ chồng ân ái.

Vợ chồng...
Lục Kiêu mở tủ lạnh ra, thấy tủ lạnh trống không, 0lông mày của anh chợt nhíu lại.

Sau đó anh mở túi đồ mà hai người đã mua ra, giúp cô đặt chúng vào từng ngăn một cách thật hợp lý.
Nhớ tới chuyện lúc trước anh đã nói trong xe, lúc nói chuyện thì cô bỗng nhiên hỏi: “Lục Kiêu, anh nói anh đến Thượng Hải không phải chỉ vì em, vậy thì vì cái gì?”

Nếu cô không nghe lầm thì hình như có liên quan đến gia đình anh?
Dù sao thì anh cũng là một đại đội trưởng nghiêm chính, lạnh lùng và nghiêm khắc, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
<2br>Cho nên lúc cô mở miệng lần nữa, cô ấp úng nói: “Nếu, nếu đói bụng, vậy em đi nấu mì cho anh ăn.”

Vừa dứt lời thì cô khẽ đẩ7y tay anh ra, nhanh chóng lê dép vào bếp.
Lục Kiêu nghe vậy thì khẽ ừ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Bố tôi đang nằm viện, ông ấy đang ở Thượng Hải để khám bệnh, tôi về đây thăm ông ấy.”

Anh vừa dứt lời, Ôn Huyền trợn to mắt: “Gì cơ, bổ, à không, bổ anh đang ở bệnh viện sao? Sao anh không nói cho em biết sớm hơn, tình huống thế nào, có gấp không, có đủ tiền không?”
Sau đó anh cúi người xách đồ ăn đặt ở cửa ra vào mang vào trong.

Nhà bếp của2 Ôn Huyền là kiểu mở, vì cô quá bận nên không có nhiều thời gian để nấu ăn.
Anh vừa dứt lời thì Ôn Huyền nhanh chóng nói: “Vậy chúng ta đi thăm ông ấy đi, em đi cùng anh.”

Người không sao là tốt rồi, nhưng mà ông ấy đang ở Thượng Hải và đây chính là địa bàn của cô, hơn nữa ông ấy lại còn nằm viện. Tuy rằng vấn đề không nghiêm trọng lắm nhưng cô vẫn nên đến đó một chuyến.
Dẫu sao...

Lục Kiêu, anh... anh cũng xem như là bạn trai của cô rồi mà?
Chỉ là theo nghĩa đen thôi đúng không?

Cô không thể nghĩ nhiề1u.
Nghĩ đến điều này, không hiểu sao đáy lòng Ôn Huyền lại thoáng rung động.

Tuy rằng bức tranh này rất đẹp, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, nó giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn, khó mà bền lâu được.
Cho dù không phải chính miệng anh thừa nhận, nhưng một khi gặp được bố mẹ anh, thì chẳng phải tình cảm giữa hai người họ sẽ càng thân thiết hơn sao?

Sau khi Ôn Huyền nói xong, Lục Kiêu: “...”

Trong đầu anh không hiểu sao lại nhớ lại lúc anh đi thăm gặp bố mẹ anh, tình cảnh trong phòng bệnh lúc đó...