Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1062: Cô đã đánh mất một người thật lòng với mình



Thế nhưng, nếu rút ngắn khoảng cách lại thì có thể nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng của cô đang đong đầy nước mắt, cuối cùng trào ra từng giọt, từng g1iọt một.

Nguyễn Nhất Nhất là một người rất phức tạp. Cô sinh ra ở một gia đình giàu có, nhưng quá khứ của cô không sung sướng như nhữn2g gì mọi người nghĩ.

Sự tranh đấu trong gia tộc vô cùng khốc liệt, đâu đâu cũng có người muốn lấy mạng cô, hoặc là muốn bắt cóc cô. Cô7 không chỉ phải đề phòng người ngoài, mà còn phải đề phòng người trong gia tộc. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại mê mẩn Ôn Huyền, cho dù Ôn Huyền có rất nhiều khuyết điểm, không hoàn mỹ như trên màn ảnh, nhưng cô lại thích toàn bộ con người cô ấy.

Ngẫm lại thì, vì sao Ôn Huyền lại thu hút sự chú ý của cô đây? Bởi vì là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng cô ấy lại thích một người đàn ông ở miền Tây đồng không mông quạnh? Vì sao Ôn Huyền lại thích Lục Kiêu? Một người đàn ông làm công ăn lương có gì mà tốt, sao cô ấy lại thích anh ta?

Bây giờ Nguyễn Nhất Nhất đã biết rồi, bởi vì cô cũng có một ngày như thế, Cô thích người đàn ông thật lòng với cô, thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng của bản thân. Mặc dù anh ấy không có gì cả, nhưng lại cho cô thứ duy nhất mà mình có thể cho, đồng thời cũng là thứ quý giá nhất - tính mạng. Cô nhắm mắt lại, nước lăn dài từ gò má tới cằm rồi rơi xuống.
Mặc dù trước đó cô đã nghĩ, nếu anh ấy còn sống, cô sẽ thử tiến thêm một bước với anh ấy. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô chỉ cảm thấy mình không xứng với anh ấy, càng không xứng để anh ấy làm vậy.

Nếu không gặp cô, một thiên tài công nghệ như thể hoàn toàn có thể có một cuộc sống tốt hơn.

Không bao lâu sau, Nguyễn Nhất Nhất gửi một tin nhắn cho Giang Thành.
Cậu thiếu niên chỉ nhìn anh ta, không nói năng gì cá. Giang Thành khẽ nhếch môi, cầm chiếc mặt nạ nhe nanh trên bàn lên ngắm nghía: “Cô ấy nói, cậu đã mất rồi, cô ấy hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu.”

Cậu thiếu niên im lặng, có vẻ không hề thấy ngạc nhiên trước yêu cầu này.

“Tôi muốn biết cậu nghĩ thế nào, nếu chúng ta cho...”

“Gửi đi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh.”

Cậu thiếu niên ngắt lời Giang Thành, chậm rãi lấy điện thoại ra tìm ảnh.