Vương Tử Khuynh Thành

Chương 34-35: Thế trận giăng bày



Bóng dương liễu rũ mình dưới nước, áng mây xa trôi dạt phương nào. Trái tim nồng ấm bỗng se lạnh vì cơn gió đông buồn tẻ. Ngọc Mai đứng đấy, sau lưng Thập Lang. Nàng chỉ chờ mỗi việc anh quay mặt lại và nói lời nào đó.

- Tại sao cô nương không rời khỏi đây?

Nàng mệt mỏi làm sao, Lang hỏi mà cứ như muốn đuổi nàng đi khỏi chốn kinh kì. Vị ân nhân chưa từng báo đáp, biết bao lần nàng được anh cứu giúp giữa hiểm nguy trùng trùng. Phải chăng số mệnh trêu ngươi để nàng muộn phiền vì một thanh tà kiếm.

- Tại sao tôi không được ở đây? Huynh thật kì lạ! Chẳng lẽ chỉ mỗi huynh mới ở kinh thành à?

Nàng hơi giận, lúc này Lang quay đầu lại. Lần đầu tiên nàng thấy trong đáy mắt anh sự lúng túng và bối rối. Nó mất hẳn cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

- Tùy cô nương thôi! Tại hạ mạn phép cáo lui!

Lang lấy lại phong thái rất nhanh, Ngọc Mai tưởng mình nhìn lầm. Khoảnh khắc bé nhỏ cõi lòng nàng lung lay dao động. Bóng người nam nhân ấy từ từ xa dần.

- Khương Tử Phong!

Nàng gọi, Lang bỗng dừng bước. Đã không biết bao lần tiếng nói này cản ngăn gót chân quân tử.

- Huynh là Tử Phong ca đúng chứ?

Nàng hỏi mà chẳng đợi câu trả lời, Lang thở dài nhìn con nước êm đềm trôi. Đàn bướm trắng bay lượn hững hờ quanh người họ.

- Huynh trả lời đi!

Nàng bậm môi, nét mặt Lang thay đổi. Có lẽ anh muốn chạm tay vào kí ức hoặc buông bỏ tất cả theo dòng chảy bất tận của thời gian.

- Cô nương nhận lầm người rồi!

Ngọc Mai chợt thất vọng, Lang mất hút sau con đường mòn dẫn lối vào nội thành. Một mình nàng trơ trọi bên dòng sông hiền hòa, mấy khóm hoa tỏa hương thơm ngát.

...

Buổi sáng ảm đạm quanh đôi mắt hoàng đế Uông Chính Nghiêm. Buổi thiết triều trông khá buồn tẻ, ngài ấy chờ đợi tin tức ngoài biên ải đưa về. Lòng ngổn ngang phiền muộn, Uông Chính Nghiêm thở dài trước quần thần văn võ.

Quân của Âu Sa Nhĩ cách biên giới không xa, mật thám phi báo khẩn. Chúng chưa hành động gì nhưng cứ đóng quân như đợi thời cơ. Quân hỗ trợ ra biên cương từ sớm ắt chúng cũng kiêng dè, dưới trướng Nhậm Bình Thanh còn rất nhiều tướng tài tuy nhiên sự quỷ quyệt phía Âu Sa Nhĩ chẳng hề đơn giản.

- Chúng ta không cần phải thương thuyết nữa thưa bệ hạ! Càng nhân nhượng chúng càng lấn tới!

Tống Nguyên Long trầm giọng, ông ấy nhìn chăm chú sắc diện Uông Chính Nghiêm. Có vẻ bệ hạ đang đắn đo vô cùng.

- Chiến sự nổ ra, bách tính sẽ chịu thống khổ! Ta không muốn nhìn con dân triều đại Nghiêm Vân tiếp tục bị chà đạp trong biển máu!

Hiểu nỗi lòng bệ hạ, Tống Nguyên Long chẳng thể nói thêm lời nào. Thịnh Nhạc Minh vuốt nhẹ bộ râu, hắn thoáng trông vẻ mặt thừa tướng. Ít nhiều thừa tướng vẫn là người nên mở miệng trước nhưng ông ấy lại trao lời cho hình bộ thượng thư Tống Nguyên Long.

- Bệ hạ, vậy ta đánh hay không đánh?

Thịnh Nhạc Minh bất giác hỏi, triều thần bỗng xôn xao. Thực tế tất cả họ cũng chờ câu trả lời từ Uông Chính Nghiêm. Ngay khi đại quân Nhậm Bình Thanh trấn thủ biên cương, Vân Chu bắt đầu lõng lẽo. Thế trận đặt ra phải đảm bảo toàn vẹn đôi nơi. Tuyệt nhiên Vân Chu như mảnh đất béo bở gọi mời kẻ địch. Nên triệu hồi ai bảo vệ Vân Chu đây?

- Việc này...ta cần suy nghĩ lại! - Uông Chính nghiêm đáp.

Trời nổi gió to, rời khỏi hoàng cung Tống Nguyên Long ưu tư trong phủ Đại học sĩ. Họ hàn huyên cùng nhau mấy chục năm rồi, lần gặp mặt nào cũng luận bàn chính sự.

Đại học sĩ ngẫm nghĩ mấy lời tâm sự của Tống Nguyên Long. Ông ấy thừa hiểu mong muốn tận tâm can người bạn lâu năm này. Cơn gió lạnh buồn bã lướt qua mái tóc bạc màu theo thời gian, những nếp nhăn hằn sâu vì tuổi tác.

- Ta có bàn tính với Dĩ Thông, thầy trò huynh ấy đang tất bật chuyện Bình vương gia. Tiếc là Dĩ Thông chưa chịu quay lại triều, dù sao thế này vẫn tiện bề hành động!

Tống Nguyên Long chau mày nghĩ ngợi, Đại học sĩ đem tấm bản đồ ra. Ngoài hiên, nắng ngập tràn cả một góc sân.

Khác hẳn suy tư hình bộ thượng thư, Thịnh Nhạc Minh có vẻ thoải mái hơn nhiều. Ông ta nhấm nháp ngụm trà, tỉ mỉ chăm chút chậu cảnh yêu thích.

- Bệ hạ bắt đầu phân tâm rồi, tại sao chúng ta không đến Vân Chu du ngoạn nhỉ?

Thịnh Nhạc Minh liếc nhìn người võ sĩ, hẳn ông ta thích thú cái vẻ đồng thuận từ tay kiếm này. Phủ binh bộ rộn rã tiếng cười, nhóm ca vũ múa hát trước mặt. Ông ta thỉnh thoảng nhắm mắt lại để tận hưởng sự nhàn nhạ trước thế trận mà mình bày ra.

Lang cứ ngồi đấy, trên mái nhà. Ai biết rằng sát thủ Tây Phục lại hứng thú chốn dinh phủ này. Con chim bồ câu chợt bay đến, Lang lấy lá thư dưới chân nó rồi rời khỏi phủ binh bộ.

Khu rừng phía tây ngoại thành nom thật âm u. Chẳng ai vào rừng cả, kể từ lúc sự xuất hiện của mấy con nhện khổng lồ. Hầu như chúng lần lượt có mặt trên khắp lãnh thổ Diên Phong. Sự kì lạ nào đó xảy ra khiến sinh vật nhỏ bé kia bỗng trở nên to lớn vậy.

Trời nhá nhem tối, ánh mặt trời le lói sắp biến mất nhường lối cho bóng đêm dày đặc. Bìa rừng tạp nham âm thanh, vài con sói lảng vảng quanh đây. Diệp Nguyên Long ngồi trên tảng đá lớn cũng lâu, ông ta bất động như pho tượng và chờ đợi.

Lang lặng lẽ theo con đường mòn dẫn lối, hai con sói nhỏ đi phía trước. Chúng đôi lúc quay lại xem chủ nhân mình.

Chiếc lá khô khẽ động, Diệp Nguyên Long mở mắt. Con trai ông đứng đó, im lặng. Gương mặt như mọi khi, ngay cả trong tâm tưởng, Diệp Nguyên Long chưa bao giờ thấy Lang thật sự mỉm cười. Ánh mắt đứa con trai bé nhỏ ấy mang bao đau thương và thù hận. Ông biết, chỉ là ông chưa thể làm gì khác hơn khi mà đứng trên cương vị thủ lĩnh Phượng Hoàng.

- Về Tây Phục đi!

Lang nhìn thoáng qua Diệp Nguyên Long. Cảm giác như sợ ai đó dò sâu đáy lòng mình, anh chạm nhẹ hai thanh kiếm. Diệp Nguyên Long bước xuống lại gần, ông ấy nhìn thẳng đôi mắt pha trộn giữa điềm nhiên và lay động.

- Chúng ta chỉ có thể giải quyết tất cả theo cách của riêng mình. Mười năm rồi, dù đúng hay sai, sự thật không quan trọng nữa.

- Nhưng...đó là chuyện cuối cùng!

Lang thì thầm, Diệp Nguyên Long đặt tay lên vai anh. Bàn tay lạnh lẽo đầy máu tanh nồng, ông ấy dành cả đời chinh chiến sa trường. Bao tính mạng bại vong bởi lưỡi kiếm Chu Vân vương, Diệp Nguyên Long chợt mỉm cười. Ông ta trông đợi gì khi Lang đang cố chối từ lời đề nghị gần giống mệnh lệnh mà người cha dành cho con trai.

- Tên Mễ Ái ngông cuồng muốn giở trò, mọi thứ cần tiên liệu trước khi quá muộn.

Diệp Nguyên Long trút một hơi dài, ông ấy xoa bờ vai bé nhỏ đó, Lang cúi đầu hiểu ý. Mặt trăng treo trên ngọn cây, tán lá xào xạc. Cơn gió vô tình thổi bay chiếc lá khô úa màu tăm tối.

...

Giọt sương trong trẻo còn đọng dưới lớp cỏ xanh um, trời se se lạnh. Tiếng chày giã thuốc vang lên trong nhà, Đoàn Hạo tỉ mẩn với mớ thảo dược vừa hái. Huệ Lâm lại đi đâu đó, hiển nhiên Đoàn Hạo biết. Cha con họ đã được sắp xếp nơi trú ẩn an toàn dù Huệ Lâm chưa tường tận vị ân nhân thực chất là ai.

Lang ngồi ngoài hiên, ánh nắng ban mai len lỏi qua làn tóc dài óng ánh. Bộ y phục màu xanh đen toát lên vẻ đẹp thanh lịch lãng tử vốn có. Đoàn Hạo chầm chậm đem thùng thuốc lại gần, hình như Lang chẳng thích thú lắm khi mà hắn quan tâm anh thế này.

Một vết cắt khá sâu ở cánh tay, Lang chẳng lưu ý nhiều. Đoàn Hạo đích thực muốn biết đêm qua anh đã làm gì để bị thương như vậy.

- Mặc kệ ta, huynh không cần băng bó đâu! - Lang rụt tay lại, Đoàn Hạo nhướng mày.

- Dĩ nhiên! Nhưng máu của huynh đang làm bẩn sàn nhà, ta thì không thích vậy! Được chứ hả?

Lang khá nhượng bộ, hắn nói đúng mà! Dù sao cũng đến đây rồi, nếu bỏ đi thật sự hơi phiền phức. Đoàn Hạo rất thích trêu chọc sát thủ, gương mặt Lang trở nên khó coi hẳn.

- Đau thì nói, huynh cố chịu làm gì? Đại trượng phu vẫn là người thôi, huynh nghĩ bản thân mình đồng da sắt à?

Im lặng hồi lâu, Lang nhìn ra ngoài khoảng trời trước mặt. Áng mây trắng lặng lẽ trôi, thấp thoáng vài cánh chim chao lượn. Hương bạch mai thoang thoảng, thứ cảm giác ngọt ngào ấy làm lòng anh bình yên đến lạ.

Đoàn Hạo lấy khăn vải loang lổ máu gom lại. Hắn thở dài trông cánh tay vừa băng xong của Lang.

- Huynh chạy vào hang cọp à? - Đoàn Hạo vẻ bông đùa, Lang rút trong ngực áo ra một bức thư đưa hắn.

- Lão hồ ly định mượn tay người anh em của huynh đánh úp Vân Chu! Hắn đã nuôi dã tâm lớn từ lâu, xem ra thời gian ngắn nữa Âu Sa Nhĩ sẽ đổ bộ biên giới.

Lang chau mày, Đoàn Hạo suy ngẫm bức thư. Tâm trạng hắn xấu đi, Lang quay đầu về hướng khác nhủ thầm.

- Đến lúc phải hành động rồi...

 

Chương 35: Đột kích thôn trang

 

Nắng tràn qua ô cửa, Uông Điệp lại xuất cung. Đêm qua, Mạnh Hy cùng Chi Quân diện kiến. Vụ ngân phiếu giả và thương buôn bị sát hại đang lần từng bước xuất hiện manh mối.

 

Biên cương chuyển biến thất thường, Uông Điệp mấy lần tiến cử người dưới trướng mình, mong vua cha cho yểm trợ Vân Chu. Có vẻ bệ hạ tự tính toán trước, tuy nhiên lời đề nghị của Uông Điệp cũng không tệ. Binh bộ thượng thư ngược xuôi vào cung. Ông ta trông sốt sắng chuyện quan ải nhưng Thịnh Nhạc Minh vốn lòng sâu như biển, khó dò tận đáy.

 

Lão hồ ly hôm nay chuẩn bị sẵn xe ngựa, ông ta khởi hành đến Vân Chu. Ngoài mặt thị sát tình hình, người võ sĩ lần này không đi theo, hắn còn chuyện khác phải làm.

 

Trời nổi gió to, không hẳn sẽ mưa. Khí trời lành lạnh, Ngọc Mai mặc thêm tấm áo ngoài cho ấm. Nàng vẫn chăm chú nhìn Lang. Hiển nhiên, trong lòng nàng, người nam nhân ấy là một kí ức tuổi thơ khó lòng phai nhạt.

 

Lang lặng lẽ như chiếc bóng, nàng thở dài ném hòn đá nhỏ xuống sông. Có thể nó giúp anh chú ý nàng hơn là bất động kiểu pho tượng.

 

Khoảng trời mênh mông quá...

 

Ngồi cạnh bên nhau mà ngỡ xa tận chốn ngân hà.

 

Ánh mắt Lang thật cô độc. Đôi vai quân tử hao gầy vì gió bụi sương đêm. Nàng thoáng trông hai thanh kiếm lạnh lẽo anh giắt bên thắt lưng. Chúng rất ma mị, đầy sát khí.

 

Cảm giác chạm vào chúng lại thôi thúc nàng. Ngọc Mai khao khát rút được Huyết Vũ ra khỏi vỏ. Nó tiềm ẩn ước muốn bùng cháy ấy lần nữa.

 

- Đừng!

 

Lang nắm nhẹ bàn tay nàng, Ngọc Mai sực tỉnh. Nàng không hiểu sao mình lại làm thế.

 

Lang vẫn chưa bỏ tay ra, anh cứ giữ chặt một cách vô thức. Nàng bắt đầu khó chịu, tất nhiên đâu phải lần đầu nhưng...

 

- Tử Phong!

 

Nàng chau mày, Lang chợt nới lỏng tay. Anh đứng dậy, Ngọc Mai hơi lúng túng.

 

- Kinh thành nguy hiểm khôn lường, cô nương đừng ở lại đây nữa!

 

Ngọc Mai thất vọng làm sao. Lang cư xử còn khá xa lạ. Vẫn Tử Phong ca nhưng huynh quá đỗi lạnh lùng. Mười năm rồi, nàng cứ muốn được gọi là Mai nhi như hôm nào.

 

- Ta còn chuyện phải làm...

 

Nàng thỏ thẻ, ánh mắt chất chứa nỗi buồn man mác. Tìm mẹ là mục đích duy nhất nàng đến đây nhưng ẩn sâu trong tim, nàng luôn mong mỏi một kì tích nào đó.

 

Lang đang đứng trước mặt nàng, cảm giác vừa vui vừa buồn. Không hiểu duyên hội ngộ thế nào, nàng lại được Lang giải cứu hết lần này đến lần khác. Sau từng ấy năm, sự ấm áp nhân từ ấy còn hiện hữu mãi.

 

- Cô nương bảo trọng!

 

Lang thở dài, anh rời đi trong nét mặt hụt hẫng của nàng.

 

Huynh rốt cuộc là người hay thỏi sắt lạnh vô tình?

 

Nàng chau mày, sợi dây đeo trên cổ chợt sáng lấp lánh. Bóng Lang cứ thế khuất dần sau những rặng cây.

 

...

 

Áng mây trôi lơ lửng qua con nước buồn tẻ, Uông Điệp quanh quẩn dưới hàng liễu ngoại thành. Ngài ấy trao đổi vài thứ với Mạnh Hy. Hiển nhiên sự an toàn của một thái tử quyền cao chức trọng vô cùng cần thiết. Ấy vậy, Uông Điệp chỉ cho An Ngọc theo tháp tùng.

 

Mạnh Hy cùng Chi Quân ra bến cảng khảo sát tình hình. Chu sư phụ tất bật chuyện biên cương với Tần sư thúc. Tống Nguyên Long mấy lần đến bàn bạc thảo luận. Binh cơ trọng địa, giờ chuyện quốc gia đành phó thác cho các cựu binh già.

 

Chu sư phụ mệt mỏi bên mấy tấm bản đồ. Ông suy nghĩ rất nhiều thứ. Cơn gió lao xao qua mấy bụi cây ngoài hiên, ngoái đầu qua ô cửa. Bóng chàng thiếu niên năm nào thoắt ẩn thoắt hiện, ông ngỡ mình nhìn lầm.

 

Mái tóc đen dài đó, gương mặt chứa đựng hơi thở mùa đông giá lạnh. Một Khương Thập Lang ưu tư, sầu não đến ám ảnh. Ông chỉ có thể thầm gọi tên anh trong kí ức nhạt nhòa.

 

- Sư huynh?

 

Tần sư thúc băn khoăn, Chu sư phụ cứ như nói chuyện một mình. Thúc ấy mang bình trà nóng đặt xuống bàn.

 

- Chuyện gì vậy?

 

Tần sư thúc nhoài người ra ngoài cửa sổ. Chu sư phụ thay đổi sắc mặt, ông ngần ngừ hồi lâu.

 

- Là Lang...

 

Tần sư thúc ngạc nhiên. Mà cũng không phải mình Chu sư phụ thấy, vài lần Tần sư thúc vẫn biết sự hiện diện của Lang thời gian gần đây.

 

- Nó muốn thám thính chúng ta à?

 

Tần sư thúc nhăn mặt, Chu sư phụ uống ngụm trà. Mặt ông hiện lên trên bóng nước ấy, buồn bã và xót xa...

 

Con đường mòn uốn lượn, hai bên cỏ mọc xanh um. Hoa dại chen chúc nhau trên thảm cỏ mơn mởn ấy. Ngọc Mai dừng chân lại, gốc bạch mai tỏa mát, ngát hương thơm. Thứ cảm giác nhè nhẹ buổi trưa hè. Nàng hít thở tận hưởng khí trời ấm áp.

 

- Dương cô nương!

 

Uông Điệp khẽ gọi, nàng ngạc nhiên vô cùng. Họ tình cờ gặp nhau ở phía nam ngoại thành.

 

- Diệp công tử?

 

Nụ cười ngọt ngào khiến Uông Điệp bối rối. Hẳn ngài ấy mong mỏi cuộc hội ngộ từ lâu lắm rồi. Người con gái xinh đẹp như ánh nắng mùa xuân, nỗi lòng Uông Điệp khó bề lẩn tránh.

 

- Thật trùng hợp! Cô nương định đi đâu?

 

Uông Điệp cố mở lời, may mắn là An Ngọc không ở đây. Nếu không hắn lại cười châm chọc ngài ấy rồi.

 

- Tiểu nữ đang tìm người thân! Công tử cũng có việc sao?

 

Nàng nhẹ nhàng hỏi, Uông Điệp mặt hơi đỏ. Nhìn quanh quẩn, ngài thấy đôi bướm lượn vòng trên mấy khóm hoa. Lòng bồi hồi xúc cảm, nhã ý tặng người đẹp bài thơ buổi ban trưa.

 

Ngọc Mai kì thực bất ngờ, bài thơ viết đề tặng trên cây quạt giấy. Đón nhận nó như ngộ ra chút tâm ý trong lòng bậc quân tử, chối từ lại trót kẻ vô tình, nàng miễn cưỡng cúi đầu.

 

Hai người trò chuyện một quãng khá xa, người nói cười, kẻ gảy đầu lúng túng. Nắng vàng len lỏi từng sợi tóc, cơn gió hiền hòa tưới mát cả tâm hồn.

 

Tiếng vó ngựa dồn dập bên tai, Ngọc Mai thoáng giật mình. Nàng vừa nhìn sang thì đoàn người ngựa ồ ạt chạy qua.

 

- Cẩn thận!

 

Uông Điệp nhanh tay kéo nàng nép sát vào trong, ngài ấy chẳng suy nghĩ nhiều. Có vẻ Ngọc Mai khá ngượng. Khoảnh khắc anh hùng cứu mỹ nhân đủ khiến nàng rung động nhưng...lòng nàng đang chứa đựng bóng hình ai đó.

 

- Nàng có sao không?

 

Uông Điệp lo lắng hỏi, Ngọc Mai lắc đầu. Nàng chưa kịp định thần thì cột khói hồng bắn lên không trung. Quá bất ngờ, họ loay hoay trước tình huống khó lường. Ngay lúc này, nàng cảm nhận Huyết Vũ lan tràn luồng tà khí gần đây. Lý trí mách bảo, nàng vội từ giã Uông Điệp rồi đi theo hướng đoàn người ngựa.

 

- Cô nương!

 

Uông Điệp gọi với theo, ngài ấy nuối tiếc vô ngần. Không giữ chân người con gái ấy được, Uông Điệp chau mày nghĩ ngợi mông lung.

 

- Điện hạ!

 

An Ngọc từ xa chạy tới, Uông Điệp không mấy vui vẻ. Ngọc Mai mất hút sau con đường mòn.

 

- Đám người kì lạ...

 

Uông Điệp nheo mắt, An Ngọc bỗng thì thầm vào tai. Ngài ấy sửng sốt chẳng tin nổi!

 

...

 

Hoàng hôn dần buông, không khí bắt đầu trở lạnh. Vùng tây ngoại thành lúc nào cũng gây nên cảm giác bất ổn. Lần trước Ngọc Mai đã suýt chạm trán lũ nhện, nàng thận trọng hơn hẳn.

 

Lang đang ở đây.

 

Nàng biết! Và nàng bám theo như con thiêu thân.

 

Thật kì lạ! Nó giống ma lực vô hình thần bí nào đó, sự hấp dẫn mê muội. Nàng cứ dấn bước trước tiếng gọi của Huyết Vũ. Đôi chân tiến lên không ngừng, tại sao mọi thứ khó kiểm soát thế này?

 

Bãi đất trống ngoại thành hoang vắng, đìu hiu. Trước mặt là khu rừng quái dị hôm nào. Nhóm người ngựa ẩu đả kịch liệt, chẳng hiểu đám nam nhân nghĩ như nào mà thích dụng kiếm đao nói chuyện.

 

Lấp ló sau thân cây, nàng trông rõ mồn một từng người. Sáu kẻ tướng mạo khác lạ, kiếm cung đầy sát khí. Chúng tác chiến với hai kẻ áo đen, trên cánh tay buộc mảnh lụa đỏ.

 

Kiếm va chang chát, không khí xung quanh hừng hực nóng. Thật khó diễn tả khi mà phải xem cảnh tượng giao đấu giữa các tay kiếm cao cường.

 

Tầm nửa nén nhang, hai người áo đen đuối sức dần. Họ sắp làm mồi cho sáu gã kia thì...Lang xuất hiện.

 

Nàng đoán không sai. Đích thị Lang luôn quanh quẩn cùng tà kiếm Huyết Vũ. Nàng thừa hiểu giác quan mình nhại bén, e rằng Huyết Vũ thật sự muốn gieo rắc kinh hoàng.

 

- Keng!!!

 

Thanh kiếm một trong số chúng gãy đôi. Sức mạnh kinh khiếp từ Thiết Trảo phá tan bầu không khí căng thẳng. Lang chẳng dùng Huyết Vũ lâm trận, anh như bóng ma tiếp cận kẻ thù.

 

Hai người áo đen tiếp thêm sức mạnh, họ đồng loạt phản đòn nhanh chóng. Đánh quá nhanh, hoa cả mắt.

 

Khương Tử Phong thật sự là ai?

 

Câu hỏi lớn đeo bám nàng dai dẳng. Thuở ấu thơ chỉ là cái cớ để nàng tin rằng Tử Phong ca tư chất hơn người, tấm lòng nhân hậu. Cái nàng thấy bây giờ khác hẳn! Một Khương Thập Lang lãnh đạm vô tình. Dòng máu tựa mưa rơi, bắn tung tóe. Anh dùng kiếm chẳng khác chi tử thần đòi mạng. Kết cục mà nàng muốn thấy đây sao?

 

Máu...

 

Rất nhiều máu...

 

Từ khi biết đến Khương Thập Lang, nàng cảm giác màu đỏ thê lương ấy gắn liền con người cô độc này.

 

Tia sét lóe lên, ánh chớp báo hiệu cơn mưa sắp đến.

 

Mọi thứ dần chìm lắng khi cơn mưa nhạt nhòa trút xuống...

 

Uông Điệp đứng lặng bên ô cửa sổ khách điếm. Ngài ấy đâu ngờ tin tức An Ngọc tác động lớn với mình vậy.

 

Người mà Dương cô nương quen biết, người mà khiến Uông Điệp khó chịu. Hắn đích thị Tây Phục sát thủ Khương Thập Lang!

 

Không thể ngờ được!

 

Nàng vì tên sát thủ máu lạnh lại bỏ mặc ngài ấy trơ trọi ở nam ngoại thành. Uông Điệp thất vọng làm sao. Cõi lòng vừa bực tức nhưng có chút tổn thương. Cánh quạt trao tay hãy còn đó, nàng đánh rơi lúc tránh bọn người ngựa. Uông Điệp thẫn thờ ép vào người.

 

Trăm năm tương ngộ chỉ một lần

Giai nhân hoài niệm chốn nhân gian

Quân tử mở lòng trao thi ẩm

Ngọc khiết băng thanh lạc cõi lòng.