Vương Quốc Màu Xám

Chương 45: C45






Chương 106: ngày 17 tháng 5, B

Deyun

Muốn cướp người từ bên trong bộ Tra Xét, Tần Thái sợ rằng sẽ bị lộ thân phận.

Cô đã từng vào nơi bắt giữ nhiều lần, cũng coi như là quen thuộc. Nhưng vì luôn phải trực đêm cảnh giác Nhân Gian nên bọn họ chia làm hai ca ngày đêm, lúc nào cũng có người canh gác,

Nếu có thể dễ dàng cứu được người thì Nhân Gian đã không cần phải đem tiền đi chuộc.

Buổi tối, Tần Thái đi làm như bình thường.

9 giờ rưỡi, Hùng Thiên Lâm lại tống cổ Tần Thái đi mua trà sữa. Trong đội mới tới một thành viên tên là Lưu Trí, thăng chức từ dưới hiệp quản, thay cho Vương Kiêu.

Lúc này hắn là mới nhất, theo lý, việc chạy tới lui như vậy phải là hắn làm. Nhưng ai bảo Hùng Thiên Lâm coi thường Tần Thái—— Cô không những là đồ đệ Bạch Hà, mà còn là con gái.

Cho nên mấy việc khổ sai như này vẫn chỉ có Tần Thái làm.

Tần Thái không nói gì, cầm lấy tiền rồi đi. Đường Bố vốn không nói nhiều bỗng nhiên mở miệng: " Giúp tôi mua nhiều chút, tôi mời."

Tần Thái trừng mắt, tên Đường Bố này luôn ít nói, hôm nay lại muốn nhờ vả, cô thấy có chút kì quái. Hùng Thiên Lâm lại không kiên nhẫn: " Còn không mau đi đi!"


Tần Thái có chút khó xử: " Đội trưởng Hùng, gần đây không bán..."

Cô còn chưa nói xong, đã bị Hùng Thiên Lâm chen: " Gần đây không có thì mày không biết đi xa hơn mà mua? Sau bữa tối mà còn không về, còn có thể xem mày làm nên trò trống gì?"

Tần Thái không nói nhiều nữa, quay đầu liếc sang Đường Bố, đi mua trà sữa.

Thật ra Đường Bố đang làm rất hợp ý cô, cô không thể xin nghỉ, nếu không lúc bên trên tra hỏi, cô sẽ bị hiềm nghi. Cô tính nhân lúc đi mua trà sữa, vừa vặn có thứ chứng minh.

Chỉ là sợ không đủ thời gian.

Mà tên Đường Bố này, rõ ràng là đang giúp cô.

Nhưng tại sao?

Hay đây là cảm giác giữa đồng đội, vào thời khắc mấu chốt đã nhận ra kế hoạch của cô?

Vậy thì bây giờ có nên đi hay không?

Cuối cùng Tần Thái cắn răng—— đi, nhất định phải nắm chắt thời cơ.

Tốc độ chạy của cương thi rất nhanh. Tần Thái dùng toàn lực, chỉ hai phút sau đã đến bộ Tra Xét.

Bên trong có bảy tên đang trực ban, bên ngoài là bàn tiếp tân, có hai nhân viên, còn lại là bốn người phụ trách tra hỏi phạm nhân, xử lý công việc.

Cả ngày na Tần Thái lên kế hoạch—— cô không thể để người khác nhận ra. Cho nên biện pháp tốt nhất là nhập vào thân thể người khác để đi vào.


Mấy tên tra xét này chắc chắn không có dị mắt như BH, thứ có thể nhìn thấu hồn phách nguyên hình. Cô nghĩ là làm, đứng ở góc quảng trường tìm một tên nam nhân hút thuốc rất cường tráng, thu gọn hồn phách của hắn, rồi chui vào.

Rồi đưa thân thể mình đặt vào xe, khóa kĩ càng.

Cô đi đến bàn tiếp tân, người tiếp cô tên Tiểu Tuệ, cô ấy vừa định lên tiếng hỏi thân phận thì Tần Thái đã khống chế được hồn phách.

Tuy Tiểu Tuệ trong Tra xét, nhưng chỉ là nhân viên văn phòng, không hề có thân thủ, hồn phách không chịu nổi một đòn, liền nằm lên bàn trông như đang ngủ.

Tần Thái thầm than, Tiểu Tuệ thật rất dễ thương, nhìn ai cũng cười ngọt ngào. Cô không nghĩ ra cách khác, liền dùng du phù dán lên cổ cho cô ấy, thu hồn phách vào du phù để tránh tổn thương.

Tuy cô chỉ là tuần tra của Tra xét, nhưng cũng biết phải đăng ký ra vào. Lập tức tự mình cầm một bản đăng kí.

Hai tên nhân viên một đang chơi game online, một tên khác ăn mì. Thấy cô đi vào thì chỉ hất hất cằm: " Điền xong giấy đó đi."

Tần Thái không phản ứng nhìn tên đang ăn mì: " Có thể cho tôi mượn bút không?"

Hắn định nói chuyện gì đột nhiên hai mắt trợn trừng lên, té xỉu lên bàn. Quả thật hơi bất hạnh, mặt hắn úp trọn lên bát mì.

Cũng may là miệng bát không lớn, bằng không với cách chết ly kì đó, chắc hẳn sẽ phải lưu vào sử sách, trở thành truyền thuyết mất...= =

Tần Thái thấy nước mì không ngập đến mũi hắn, không để ý nữa, lại làm ngất tên tra xét đang chơi game kia. Người này chơi đến nhập tâm, còn đang trong phó bản.


Tần Thái thầm than—— thật ngại quá, sợ rằng không qua được phó bản này rồi.

Cô không tốn chút sức, đã hạ xong bên ngoài.

Bốn người bên trong thì khó giải quyết hơn, bọn họ là Tra xét chân chính, mỗi người đều có dây trói. Chỉ xảy một chút, sẽ thua.

Tần Thái đặt thân thể nam nhân đang dùng xuống bên cạnh tên ăn mì, chui vào thân thể cô tiếp tân Tiểu Tuệ. Sau đó cô pha bốn ly cà phê mở cửa đi vào, bên trong là văn phòng lớn, nhưng không chia ô. Mỗi người một bàn, làm việc của mình.

Tần Thái không còn nhiều thời gian, cô nhanh chóng lấy đi thiên hồn của một tên, dùng thiên hồn của mình khống chế hắn. Tên Tra xét chỉ khẽ rung lên, đã mất đi ý thức tự chủ.

Tần Thái ra lệnh hắn phải dùng dây thừng của mình bắt trói lấy một Tra xét khác.

Hai tên còn lại cứ nghĩ bọn họ đang đùa giỡn, chỉ quay quanh tên bị trói cười haha trêu ghẹo.

Tên bị trói nằm trên đất hét ầm lên. Tần Thái nhanh tay rú dây thừng của tên khác rồi nhanh chóng trói lại. Tên cuối cùng nhận ra không bình thường, lập tức rút dây thừng chỉ vào người đang bị Tần Thái khống chế: " Canh Vĩ, ta cảnh cáo ngươi không được đùa nữa!"

Tần Thái nhanh chóng thu hồn chủ hồn đang khống chế Canh Vĩ, tên kia đã tung dây thừng tới, trói người tên Canh Vĩ kia như bánh chưng.

Lúc này chỉ còn lại hắn, Tần Thái dùng thân thể Tiểu Tuệ đi tới: " Bọn họ làm sao vậy?"

Hắn còn đang đắc ý, đạp một cước lên Canh Vĩ lăn dưới sàn: " Do tên này hồ nháo..."

Còn chưa nói xong, Tần Thái rút dây thừng từ một tên Tra xét, bó tên kia lại. Rồi gõ vào hồn phách của hắn, nắm dây thừng trong tay.

Bây giờ cả bốn tên mới phát giác chuyện không đúng, dường như cùng kêu lên: " Tiểu Tuệ?"

Tần Thái không để ý đến bọn họ, rất nhanh đã tìm thấy chìa khóa phòng giam giữ. Chỗ đó đi ra đi vào cần phải xác nhận bằng dấu vân tay. Cũng may Tần Thái đang dùng thân thể của Tiểu Tuệ, đi vào rất dễ dàng.


Tên nam nhân bị bắt kia bây giờ đang rất yếu ớt—— dù sao cũng là đang dùng thân thể của người khác. Đối với khống thi giả, nếu không thể khống chế khí âm dương thì đối với bản thân sẽ có thương tổn rất lớn.

Tần Thái lôi hồn của hắn ra, tùy tay vẽ một đạo trương phù, nhốt hắn vào lá bùa rồi xoay người đi ra ngoài.

Ra tới cửa, cô thay thân thể Tiểu Tuệ sang thân thể người đàn ông, đi ra khỏi bộ Tra xét rất nhanh. Cách xa tầm 50 mét, cô mới thả hồn phách Tiểu Tuệ ra. Vì trên thân Tiểu Tuệ có du phù của cô nên hồn cô ấy tìm về thân thể rất nhanh.

Đến chiếc xe đang đậu cạnh quảng trường, Tần Thái chui vào lại thân thể của mình, lúc xuống xe thuận tay thả hồn phách người đàn ông kia đi.

Một lúc sau anh ta tỉnh lại, cảm thấy đầu váng vất, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dựa vào xe mà nôn tới tấp. Tần Thái che mũi lại đi ra xa.

Đem theo hồn phách thu được tới khách sạn Giang Minh, đối phương là một người trẻ tuổi, tóc nhuộm vàng, mặc áo khoác và đeo balo du lịch rất to, như là một du khách. Tất nhiên Tần Thái không tin, đối mặt với người khống thi thì không thể tin diện mạo bên ngoài được.

Cô ném lá bùa trong người ra: " Bây giờ nói cho ta biết, làm sao ngươi biết thân phận của ta?"

Hắn cười cười: " Thông gia đã giữ chữ tín như vậy, chuyện này ta đảm bảo sẽ không có người thứ ba biết được. Yên tâm đi."

Tần Thái sao có thể yên tâm—— cô đã mạo hiểm việc bị Trật Tự phát hiện thân phận mà nghĩ cách cứu hồn phách tên kia ra, không phải chỉ đổi lấy một câu hứa lèo như vậy.

Tần Thái cũng đã nghĩ tới, đối phương là ai cô không hề biết, nếu bất chấp động thủ, không thành công được thì sẽ hoàn toàn bị động. Thế nên cô đã trộm một dây thường trói người.

Cô đến Trật Tự, tuy rằng còn trong thời gian thực tập, không được phát dây thừng, nhưng cũng đã được học các khẩu quyết và thao tác. Bây giờ khoảng cách đang rất gần, dây thừng vừa tung ra, chuẩn xác gói hắn thành bánh chưng.

Ngã trên mặt đất, hồn phách không thể ly thể, hắn thay đổi sắc mặt: " Ngươi có ý gì?"
Tần Thái không nhiều lời, dùng du phù ngũ giác dán vào, chặn hắn không thể nhìn, nghe, nói hay nghĩ và cũng không cảm nhận được gì .

Sau đó cô thuê căn phòng tại khách sạn Giang Minh trong hai ngày.

Làm xong mọi chuyện, cô toàn lực chạy vội về, mua một thùng trà sữa và đồ ăn khuya. Tuy cô đã cố hết sức nhưng lúc về cũng đã trôi qua 25 ph.


— QUẢNG CÁO —