Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 23: C23



Lời giải thích này của hắn khiến Ngọc Ý cảng thêm ngại ngùng, cô lập tức từ trên giường nhảy xuống: "Ờm thế tử không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên dậy thôi."

Vu Kì Thiên lại nằm bất động: "Ta cũng muốn, bị ngươi ôm một đêm không cử động được, bây giờ cả người đều tê."

Ngọc Ý lập tức đỏ mặt tới tận cổ, cô ngại ngùng nhìn Ngọc Ý nằm thẳng tắp, giống như cái xác, lập tức có chút đồng cảm với hắn.

"Vậy sao ngài không gọi ta dậy?" Ngọc Ý nói xong thì đi qua, đưa tay kéo Vu Kì Thiên.

Vu Kì Thiên nắm tay của cô, mượn sức của cô ngồi dậy: "Tối hôm kia ngươi chăm sóc ta cả đêm, cũng không nghỉ ngơi, ta thấy ngươi ngủ say, nghĩ là để ngươi ngủ thêm một lúc, tưởng ngươi ôm ta một lúc thôi, ai ngờ ngươi ôm ta cả một đêm."

"Thế tử, ngài đừng nói nữa." Ngọc Ý rất xấu hổ, đấm lưng của Vu Kì Thiên.

Sao cô cảm thấy tên này là cố ý, hắn rõ ràng có thể đẩy cô ra, lại để cô ôm cả một đêm, loại chuyện này nói ra thì cô khá chịu thiệt.

"Aiya, đau quá." Cả gương mặt Vu Kì Thiên đều nhăn lại, ấm ức nói.

"Xin lỗi thế tử, ta không phải cố ý." Ngọc Ý lập tức giúp hắn mát xa, động tác rất cẩn thận.

Một người tê dại không có cảm giác, tuy chỉ hơi chạm nhẹ, đánh một cái thì sẽ vô cùng đau nhức, loại cảm giác này Ngọc Ý có trải nghiệm sâu sắc, vậy nên cô biết lúc này Vu Kì Thiên không nói dối.

Vu Kì Thiên cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của cô, đôi mắt đen láy xẹt qua một tia hài lòng, trên mặt lại có vẻ rất đau.


Ngọc Ý thấy thế càng không dám dùng lực quá lớn, cô tự thấy đuối lý nên cẩn thận hầu hạ, ai kêu đêm qua người ta bị cô ôm cả đêm chứ.

Vu Kì Thiên gọi hạ nhân vào, quản gia đích thân bê nước vào: "Thế tử, phu nhân mời rửa mặt trước, đồ ăn đã làm xong rồi."

Thấy quản gia cung kính bê thau nước, Vu Kì Thiên có hơi nhíu mày: "Sao ngươi lại tự làm, những chuyện này sau này kêu hạ nhân làm là được."

Ở trong lòng Vu Kì Thiên, quản gia là trưởng bối của hắn, hắn rất tôn kính vị trưởng bối này.

"Không sao đâu thế tử, lão nô không phải đang vui hay sao, nhìn thấy thế tử và phu nhân tình chàng ý thiếp, lão nô làm cái gì cũng đáng." Quản gia an ủi nói.

Vu Kì Thiên cũng không nói gì nhiều, muốn đi qua rửa mặt, chỉ là khi hai chân chạm đất thì có hơi nhíu mày.

"Thế tử ngài ngồi đó đừng động đậy, để ta." Ngọc Ý lập tức nhận lấy thau nước từ tay quản gia, bê tới trước mặt Vu Kì Thiên.

Vu Kì Thiên rất hài lòng, phối hợp đưa tay rửa.

Sau đó Ngọc Ý để thau nước xuống, lại đưa khăn lau tay.

Quản gia nhìn mà bất ngờ, vui mừng, kích động.

Vẫn là thế tử lợi hại, chỉ mới một đêm thì dạy Ngọc tiểu thư hiểu chuyện như vậy, có mắt nhìn, thật không tồi.

Nghĩ như vậy, quản gia liếc nhìn về phía giường.

Chăn còn chưa có gấp lại, trên ga giường màu trắng sạch sẽ như mới, quản gia không khỏi có hơi thất vọng.

Thế tử không viên phòng với Ngọc tiểu thư, hại ông ta kích động uổng một đêm, còn nghĩ mấy tháng nữa có thể bế tiểu thế tử rồi.

Có điều nghĩ tới tính lạnh lùng đó của thế tử, hắn có thể ngủ chung giường với Ngọc tiểu thư đã rất không tồi rồi, ít nhất không có ném Ngọc tiểu thư ra khỏi phòng, không vội không vội, ngày tháng còn dài.

"Quản gia ngươi sao ngây ra vậy?" Ngọc Ý thấy ông ta nhìn giường không nhúc nhích, cô không khỏi hỏi.

Lúc này quản gia mới hoàn hồn, lập tức mở miệng: "Bẩm phu nhân, lão nô đang nghĩ không biết phu nhân thích chăn màu gì, tiện kêu người đi làm thêm mấy cái ga giường, hiện nay thời tiết có hơi nóng, dễ ra mồ hôi, chăm giặt và thay đổi tốt cho sức khỏe."

"Cái này à, ngươi làm theo màu cầu vồng là được, một ngày một cái, một tuần vừa đủ." Ngọc Ý trả lời.

Quản gia không hiểu: "Cầu vồng, một tuần?"


Lúc này Ngọc Ý mới nhớ ra đây là ở cổ đại: "Chính là đỏ cam vàng lục lam chàm tím mỗi màu làm một cái, một tuần có ý là bảy ngày, màu chăn thì sao cũng được, chủ yếu là làm to một chút, ta thích đắp chăn to, thoải mái."

Quản gia vô thức nhìn sang thế tử nhà mình, gương mặt thâm ý tràn ngập sự vui vẻ: "Vâng, lão nô đi làm ngay."

Nhìn quản gia đi xa, ánh mắt Vu Kì Thiên tối đi, hắn nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý trên mặt của quản gia vào vừa rồi, biết ông ta hiểu lầm rồi.

Hắn biết ngay sao mới sáng ra quản gia lại đích thân bê nước tới, thì ta là xem hắn có ở cùng phòng với Ngọc Ý không, lão hồ ly này.

Nghĩ tới tối qua, Ngọc Ý ôm hắn ngủ cả đêm, ý cười trên mặt Vu Kì Thiên càng đậm.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, từ sau chuyện năm đó xảy ra, Vu Kì Thiên có bệnh sạch sẽ với nữ nhân, trước giờ không cho nữ nhân lại gần, chỉ cần bọn họ lại gần một chút thì Vu Kì Thiên cảm thấy không thoải mái, vô cùng bực bội.

Nhưng tối qua, Ngọc Ý ôm hắn chặt như vậy, Vu Kì Thiên lại không hề phản cảm, điều này khiến hắn rất bất ngờ.

"Thế tử, ta rửa xong rồi, ngài đi thay quần áo đi." Ngọc Ý mở miệng.

"Được."

Vu Kì Thiên đứng dậy đi về phía phòng mình, tối qua đám người quản gia không chắc chắn thế tử có ở lại hay không, cho nên đồ của Vu Kì Thiên vẫn ở trong phòng của hắn.

Thế tử vừa rời đi thì ngay sau đó Nguyệt Nhi chạy vào, lo lắng hỏi: "Tiểu thư người sao rồi, thế tử ngài ấy có bắt nạt người, làm khó người không, nhìn thấy người sống thì tốt quá rồi."

Khéo miệng của Ngọc Ý giật nhẹ: "Ngươi nói gì đấy, ta đương nhiên bình thường, Vu Kì Thiên đâu phải hung thần ác sát, làm gì mà muốn làm khó ta?"

"Tiểu thư người không biết sao, trước kia có một vị thiên kim tiểu thư nhìn trúng thế tử, cố ý kéo tay áo của thế tử, kết quả thế tử đã phế đi một cánh tay của vị tiểu thư đó, bẻ gãy luôn, còn tại chỗ chém đứt tay áo của mình, từ đó về sau không ai dám cố ý lại gần thế tử nữa." Nguyệt Nhi giải thích.


"Ai kêu nữ tử đó tham luyến sắc đẹp của thế tử, thế tử đánh là đúng." Ngọc Ý trả lời.

Nguyệt Nhi cạn lời: "Tiểu thư, đây là trọng điểm sao?"

"Ta cảm thấy thế tử cũng không đáng sợ như lời đồn bên ngoài, thật ra thế tử hắn khá đáng thương, tuổi còn trẻ thì phải chịu sự giày vò của kịch độc. Nhìn trông làm thế tử rất vẻ vang, nhưng sau lưng lại có ám tiễn kề cận, còn không biết phải đề phòng sự tính kế của bao nhiêu người, vậy nên ta quyết định sau này đối xử với hắn tốt một chút." Ngọc Ý nghiêm túc nói.

Nguyệt Nhi nghe thấy lời của tiểu thư nhà mình, cảm thấy cũng có lý: "Tiểu thư đối tốt với ai, nô tỳ sẽ đối tốt với người đó."

"Nha đầu này, mau giúp ta thay quần áo, đói chết ta rồi." Ngọc Ý mở miệng.

"Vâng." Nguyệt Nhi lập tức đi lấy quần áo.

Ở ngoài cửa, Vu Kì Thiên vốn là về phòng mình, đi được nửa đường thì nhớ ra quên cầm ngọc bội nên quay lại lấy.

Nhưng không ngờ tới cửa thì nghe thấy những lời đó của Ngọc Ý, Vu Kì Thiên nhíu mày, bàn tay ở dưới áo run rẩy siết chặt lại.

Hắn rõ ràng quen biết Ngọc Ý chưa được mấy ngày, cô gả cho hắn cũng chỉ là mỗi người đạt được thứ mình muốn, nhưng cô lại hiểu hắn như vậy, khiến trái tim lạnh như băng của Vu Kì Thiên có thêm vài phần ấm áp.

Bên ngoài đều đồn hắn lạnh lùng khát máu, tàn độc quả quyết, nói hắn là tên bệnh tật, nhưng ai biết thứ hắn phải chịu đựng, nhưng Ngọc Ý lại biết.

Lúc này, Vu Kì Thiên từ trong trái tim đã coi Ngọc Ý thành người của mình.