Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị

Chương 33: 33




Đứng trước cửa phủ Tưởng gia,là hai vị ma ma và Ý Lan đứng chờ cô.

Cô bước xuống xe ngựa, Ý Lan chạy tới dìu cô xuống:
" Tiểu thư, người cẩn thận.

"
"Ừ.

"
Cô bước vào phủ, hai vị ma ma cúi người hành lễ:
" Tham kiến đại tiểu thư.

"
Tưởng Lan Nguyệt đáp:
" Đứng lên đi.

Phu nhân đâu?.

"
Ý Lan đáp:
" Tiểu thư, phu nhân đang nói chuyện với nhị tiểu thư trong viên ạ.

"
" Được, ta biết rồi.

"
Cô cùng Ý Lan đi đến chỗ của lão phu nhân.

Trước mắt, khung cảnh ở phủ tuy không sa hoa lỗng lẫy như trong cung nhưng nó cũng rất đẹp.


Bước chân tới cửa, cô không vội bước vào.

Tưởng Tiện Nguyên đang nói chuyện với Tưởng phu nhân về cô, khóc lóc thảm thiết:
" Mẫu thân sao con khổ thế, sao cái gì con cũng phải nấp sau lưng nàng ta, về phủ thì đại hoàng tử đâu còn yêu thương con như trước.

Càng ngày càng lạnh nhạt.

Đều tại con ả Tưởng Lan Nguyệt đi quyến rũ chàng.

Mẫu thân người phải giúp con dạy dỗ nàng ta, người phải làm chủ cho con.

"
Cô đứng ngoài, nhất thời đầu óc có chút không bình tĩnh, nàng ở trong cung suốt thời gian qua, có gặp đại hoàng tử lúc nào đâu trừ lúc trong yến tiệc, chỉ là nhìn thấy chứ có nói chuyện đâu mà quyến rũ.

Cô bây giờ chỉ muốn một con dao, chạy tới xiên mấy nhát vào người Tưởng Tiện Nguyên.

Ý Lan đứng bên cạnh, mãi không thấy tiểu thư nhà mình bước vào, cô không khỏi cất tiếng hỏi thử:
" Tiểu thư sao người không bước vào trong mà đứng đây mãi thế.

"
Nàng chỉ đáp:
" Cứ từ từ.

"
Tưởng Tiện Nguyên bên trong lại vừa khóc vừa nói, giả bộ thảm thương:
" Mẫu thân, người có biết không, nàng ta ở trong cung đã làm ra những gì đâu.

Nàng ta mưu mô tiếp cận hoàng hậu nương nương.

Mắng chửi Lan quý phi, lên mặt với Thục phi.

Không những thế, nàng ta còn......!"
Tưởng lão phu nhân, nghe đến đây thì mặt hoàn toàn biến sắc, sửng sốt, quát:
" Ngập ngừng cái gì, nói rõ cho ta xem nào."
Tưởng Tiện Nguyên lại nói tiếp:
" Dạ, nàng ta con hoang dâm vô độ, lén lút với thái giám trong cung.

"
Đến lúc này, Tưởng Lan Nguyệt nàng không còn nhẫn nhịn được nữa rồi.

Nàng không ngờ ả Tiện Nguyên kia không bằng không chứng đổ oan cho nàng, điêu toa nói xấu nàng như vậy.

Nàng thẳng chân, đạp cửa bước vào.

" Mẫu thân.

"
Tưởng lão phu nhân nhìn cô như muốn xé toạc da, ăn tươi nuốt sống vậy.

Còn ả Tiện Nguyên kia thì, hoảng hốt, sững người nhìn nàng, ả không biết nàng đứng ở đây từ lúc nào.

Không biết nàng có nghe hết toàn bộ lời nói lúc nãy của ả và mẫu thân hay không?
Tưởng lão phu nhân nén cơn giận trong người, nhẹ nhàng nói:

" Lan Nguyệt con nói đi, xem trong cung con đã làm những gì?:
Tưởng Lan Nguyệt thẳng thắn:
" Con chả làm gì cả.

Hoàng hậu thấy con dễ mến nên giữ con ờ lại trong cung tâm sự với người.

Nhưng thật không ngờ khi con về phủ lại nghe được lời từ muội muội đây nói về mình như thế.

"
Tưởng Tiện Nguyên:
" Tỷ tỷ người đừng nói dối nữa, những chuyện tỷ làm mẫu thân đã biết hết rồi.

Tỷ mau nói thật cho mẫu thân biết đi.

"
Tưởng Lan Nguyệt:
" Không biết muội muội muốn ta nói về chuyện gì, nói rằng ta bị hãm hại ở trong cung, hay nói về chuyện muội đố kị, bịa đặt chuyện hãm hại ta, hay là.......!"
Tưởng Tiện Nguyễn, lo sợ:
" Muội, muội.......!"
Tưởng lão phu nhân:
" Lan Nguyệt, chỉ là hiểu lầm thôi, con bé chắc nghe bóng nghe gió nói lung tung.

"
" Muội, muội thực sự không biết tỷ bị hãm hại, muội.....muội.....!"
Tưởng Lan Nguyệt thẳng thừng đáp lại:
" Đừng có giả bộ nữa, bỏ cái bộ mắt đáng thương của cô đi, nhìn thấy ta đã chán ghét lắm rồi.

"
Tưởng Tiện Nguyên, thút thít, vừa khóc vừa nói:
" Mẫu thân, con thật không biết, con.....!con......!"
" Im đi, ngươi đã nói những gì về ta, đừng tưởng ta không biết.

Ngươi nói ta quyến rũ phu quân ngươi, ngươi có bằng chứng gì mà nói ta như thế."
Tưởng lão phu nhân, tức giận ném chén trà xuống đất, âm thanh đổ vỡ của chén làm mọi người ở đây đều sợ hãi.

Họ chưa từng thấy lão phu nhân tức giận đến như vậy:
" Tiện Nguyên ta thật không ngờ con lại như thế, ăn nói xằng bậy, đổ oan cho tỷ tỷ con như vậy.


Con mặc dù là Lang vương phi nhưng con nên nhớ ta là mẫu thân con, tỷ con cũng là Thất vương phi tương lai.

Con lại dám bất kính như thế, còn ra thể thống gì nữa.

"
Tưởng Tiện Nguyên sợ hãi, co mình, quỳ phắt xuống đất:
" Mẫu thân, con biết sai rồi, con biết sai rồi,..., con biết sai rồi.

"
" Tiện Nguyên, người con nên xin lỗi không phải ta mà là tỷ tỷ của con, bao nhiêu lễ giáo được dạy con bỏ đi đâu rồi.

Thật tức chết ta mà.

"
Tiện Nguyên quay đầu, giả bộ đáng thương xin lỗi Tưởng Lan Nguyệt:
" Tỷ tỷ, ta thật sự xin lỗi, ta không nên nói như thế với tỷ, ta xin lỗi,.......!ta....!ta..

"
Ả đang nói rồi ngã xuống đất, ngất đi, Tưởng lão phu nhân hoảng hốt, bước xuống bên cạnh ả:
" Nguyên nhi, con sao thế, tỉnh dậy đi con, ta xin lỗi vì trách mắng con, ta xin lỗi, tỉnh dậy đi con.

Người đâu gọi đại phu, nhanh lên mau đi gọi đại phu.

"
Tưởng Tiện Nguyên được đưa vào trong phòng, nằm bất tỉnh trên giường như sắp chết.

Tưởng Lan Nguyệt chứng kiến toàn cảnh vừa rồi, nàng không khỏi thán phục Tưởng Tiện Nguyên.

Nếu ả ta mà ở thời hiện đại với diễn xuất này thì chắc chắn rằng sẽ được làm diễn viên nổi tiếng..