Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 194: Đại kết cục (2)



Vô Tình sơn trang vẫn náo nhiệt như vậy, thấy nàng trở về, hai bên người dân đều chạy ra chào đón nàng. Khung cảnh lúc đó vô cùng náo nhiệt.

- Đại đương gia, người về rồi.

- Đại đương gia, đó là áp trại phu quân của người sao?

- Đại đương gia, ta có con gà, người cầm về hầm bồi bổ cho đứa bé trong bụng này.

- Đại đương gia, Tiểu Bảo đang ở lều phía Bắc đó, người có thể ghé qua đó.

Nhã Tịnh mỉm cười, giờ đây có không ít người mới, người cũ thì đều đã có tuổi. Nếp nhăn không giấu đi được, nhưng như vậy lại càng chứng minh thời gian họ cùng nhau vượt qua, từ khi chưa có gì tới khi là đạo tặc khét tiếng. Hê hê, nàng dã dẫn dắt được một sơn trại hùng mạnh không thua kém ai cả, Dạ Nguyệt Tu Kiệt có vẻ cảm nhận được sự tự hào của nàng cũng đón ý hùa theo.

- Nàng thật sự quản lý nơi này rất tốt, ta thật tự hào vì nàng.

Nghe phu quân nói vậy, nàng hai vành tai đỏ ửng, nắm lấy tay hắn.

- Ta lâu rồi không về lại Dạ Nguyệt sơn trang, sau khi sinh hài tử, ta muốn về đó thăm lại huynh đệ cũ. Hôm tân hôn, ta không thể chào hỏi họ, ta thấy có lỗi.

- Không cần gấp, chờ sau khi nàng sinh hài tử, đám hắn sẽ tự giác tới thăm nàng lần nữa thôi.

Nghe vậy nàng cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn quyết tới Dạ Nguyệt sơn trang.

Cũng may, đoàn xe đi thuận lợi nên tới trước ngày hai người họ thành hôn một tuần, hỉ phục sớm đã được hai người chuẩn bị từ trước, giờ tới công đoạn trang trí hỉ đường.

Tự tay nàng treo lên từng chút đèn lồng đỏ, nàng không rõ có nghi kị gì không, nhưng nàng muốn tự tay chuẩn bị chút gì đó để chúc phúc hai người muội muội nàng coi như người nhà.

Tuy mọi người không cho nàng lám quá nhiều, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng mọi người cũng không nỡ cản lại.

Cuối cùng, ngày thành hôn cũng tới, Trước ngày thành hôn, Diễm An đã được phụ mẫu nàng đưa xuống dưới chân núi, để chuẩn bị cho lễ.

Tuy rằng họ đều ở Vô Tình sơn trang, vốn dĩ không cần làm như vậy. Nhưng hai người vẫn muốn Diễm An được kiệu tám người khiêng, nếu có thể nàng muốn cả hai đều được ngồi kiệu. Nhưng sau đó A Hoa nói hai người sẽ tổ chức hai lần, cả hai đều được ngồi kiệu hoa. Khi đó nàng mới chịu an ổn.

Cuối cùng ngày đó cũng tới, A Hoa mặc hỉ phục của nam nhân, ngồi trên ngựa xuống núi đón Diễm An. Đây có thể coi như là A Hoa nuôi vợ từ bé nhỉ? Đáng lẽ nàng phải nhận ra chứ, là hai người họ mãi không chịu yêu đương với ai. Nhưng nhìn hai đứa nhóc ngày nào hạnh phúc như vậy, nàng cũng ngập tràn hạnh phúc.

Nàng thay mặt người lớn trong nhà chải tóc cho Diễm An, cũng có đôi lời muốn dặn dò hai đứa.

- Ta biết, nếu hai đứa công khai như vậy, không tránh được sẽ bị chỉ chỏ, chỉ là ta mong hai đứa có thể vững tâm hơn nữa. Lược thứ nhất, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão. Lược thứ hai, ta mong hai đứa, dù có cãi vã cũng hãy từ từ nói chuyện với nhau. Đừng vì chút hờn giận, làm tổn thương nhau, ta coi hai muội là người nhà, dù ai đau lòng ta cũng sẽ rất buồn. Lược thứ ba, ta cầu mong hai muội có thể khỏe mạnh bình an sống tới hết đời, kiếp sau nếu có duyên, chúng ta sẽ có thể là tỷ muội một nhà, hai muội vẫn nối duyên tình ái.

Diễm An nghe xong, ánh mắt lấp lánh nợ nụ cười.

- Đa tạ tỷ tỷ. Thật sự, gặp được người ta đã có một cuộc sống khác. Muội vốn dĩ không dám hi vọng gì nhiều, chỉ mong rằng đời này vẫn có thể nhẹ nhàng trải qua bình phàm cùng tỷ và A Hoa. Muội chỉ mong, đời này có thể kéo dài ra thêm một chút mà thôi.

Nghe lời như vậy, nàng khẽ nở nụ cười, cùng lúc đó bên đón tân nương đã tới bà mối vội vào. Nàng đem khăn vấn đội lên cho Diễm An sau đó dắt muội ấy ra ngoài.

Chính tay nàng dắt tay Diễm An ra trao cho A Hoa, ánh mắt nàng rưng rưng nước mắt. Tu Kiệt bên cạnh nhẹ lau nước mắt cho nàng.

- Ngày vui như vậy, nàng không nên rơi nước mắt.



Nhẹ nhàng, hai bàn tay đan lấy nhau. Nàng tựa đầu vào vai Dạ Nguyệt Tu Kiệt được hắn đưa trở lại Vô Tình sơn trang, phụ mẫu nàng sẽ thay mặt phụ mẫu hai bên, nhận lấy tách trà hai muội ấy dâng lên.

Trên đường rước kiệu pháo hoa ngập tràn, cánh hoa tưởi rải đầy lối đi, mọi thứ được bố trí đẹp như một giấc mơ.

Nhìn hai đứa nắm lấy tay nhau hạnh phúc, nàng rút hồng bao ra đưa cho cả hai.

- Ta mong hai muội vĩnh viễn hạnh phúc.

Giá như A Vệ và Ý Hiên có thể nhìn thấy thì thật tốt, nếu như vậy, cái kết sẽ có thể trọn vẹn hơn đôi chút. Ngày mưa tháng sáu, Diễm An và A Hoa trở về một nhà, cả hai đều được ngồi trên kiệu hoa tám người khiêng, cả hai đều được mọi người chúc phúc. Nhìn hai đứa nắm tay nhau mỉm cười rạng rỡ, hỉ phục đỏ như ánh dương chói sáng. Mưa tháng sáu lúc đó lại đẹp tới lạ. Mong rằng, mưa này sẽ giúp hai muội ấy thuận thuận, lợi lợi.

Ngày đó, khi chải đầu cho A Hoa, người đã cùng nàng đi từ đầu tới cuối con đường. Khi đó A Hoa đã ôm nàng khíc rất nhiều. Nàng hi vọng muội ấy đừng để tâm ánh mắt người đời, sống tốt với bản thân, đối tốt hơn với Diễm An. Hi vọng muội ấy sẽ luôn khỏe mạnh, sống thật hạnh phúc. Cũng hi vọng hai muội ấy có thể thoải mái sống nốt quãng đời còn lại.

Vì mang thai ở tuổi khá cao, nàng không trở về Dạ Nguyệt quốc nữa mà ở lại Khánh quốc. Nửa đêm, bởi cái bụng khá lớn, nàng khó khăn tỉnh lại muốn đi nhà cầu. Không ngờ tỉnh lại lại không thấy Dạ Nguyệt đâu. Men theo giường, nàng ra được bên ngoài lại nghe thấy phía Tây có tiếng xì xào nói chuyện. Đêm đã khuya, nàng đành đi tới xem có gì vui. Rón rén đi qua, đem đèn tắt đi. Nàng vểnh tai lên nghe xem có chuyện gì, không ngờ tới tiếng nói quen thuộc lại vang lên.

- Vương gia, Hoàng Thượng thật mong người có thể trở về gánh vác một số việc cùng Hoàng Thượng. Từ ngày người đi tới đây, mọi việc ngày càng nhiều. Nên Hoàng Thượng hi vọng, người có thể trở lại ngay lập tức.

- Ta sẽ không trở về, ngươi hãy bảo lại với Thánh thượng, người là hoàng thượng một nước, còn ta chỉ là một vương gia nhỏ. Tốt hơn là không nên tham gia quá nhiều vào chuyện triều chính. Các ngươi trở về đi.

- Vương gia, người là nhiếp chính vương mà.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhíu mày.

- Ta đã cầu xin Hoàng thượng cáo lão hồi hương, phu nhân ta sắp sinh rồi, ta không muốn nàng vất vả. Mong thánh thượng thấu cho, nếu còn ép buộc ta, vậy đừng trách ta báo Hoàng hậu hắn không lo việc triều chính.

Người kia nghe xong mồ hôi đầy đầu vội vâng dạ rồi chạy đi. Khi hắn quay đầu lại liền thấy nàng khoanh tay đứng đó, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vội quỳ xuống.

- Phu nhân, nghe ta giải thích.

- Được, theo ta về đã.

Về tới phòng, Tu Kiệt vội rót nước, đem chăn ấm choàng lên cho nàng xong mới quỳ xuống tiếp.

- Nàng còn nhớ khi ta tạm biệt nàng chứ? Khi nàng chọn phu quân lần thứ hai và lựa chọn tên Tư Đồ kia, ta đã rời đi và biến mất một khoảng thời gian. Lúc đó là ta trở về Lang quốc cùng phụ thân dồn binh lính và quân lực. Chờ khi đại chiến diễn ra, chúng ta phụ giúp Lang Quốc, sau lại cùng Lang quốc hợp sức giành lại Dạ Nguyệt quốc. Sau đó…

- Chàng chính là vương tộc bị lụi bại suy sụp trong lời đồn, sau đó bị đẩy đi khỏi vương quốc của mình trong lời đồn?

- Đúng vậy.

- Vậy tên thầy thuốc giúp ta khi ta suýt bị diệt quốc là gì của chàng?

- Hắn là cánh tay phải của ta.

Khi đó sao chàng không giữ hắn lại? Lúc đó chàng cũng đang gặp rất nhiều vấn đề đúng chứ?

- Ta chỉ là không muốn nàng bị tổn thương, vì lo lắng cho nàng mà không thể rời khỏi chiến trường nên mới để hắn tới bảo vệ nàng thay ta.



Thì ra là vậy, nàng nhấp lấy một ngụm nước ấm, sau đó mới hỏi vào vấn đề chủ chốt.

- Nếu vậy, tại sao chàng lại nói dối? Tại sao lại từ bỏ tước vị?

- Trước họ muốn ta lên làm vua, nhưng ta thông minh lắm. Làm vua rất là mệt, ngoài ra còn phải làm rất nhiều việc. Với lại, nếu ta lên làm vua thật, sợ nàng sẽ không thèm nhìn ta nữa, khó khăn lắm ta mới làm vương gia được, rồi lại muốn cáo lão hồi hương nhưng không ai cho ta cáo lão cả. Nên ta không dám dắt nàng về kinh thành. Ta sợ khi nàng biết ta có quền lực lại là hoàng tộc sẽ bỏ ta như hai tên kia.

- Tên ngốc nhà chàng, quỳ từ đường tới sáng mai, sau đó chép đạo làm chồng 100 lần cho ta. Sau còn dám giấu ta bất cứ chuyện gì ta sẽ đánh chàng.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt như không tin vào tai mình vội lao tới ôm nàng. Chuyện này hai người cũng không nói thêm cho ai cả. Sau đó, nàng cuối cùng cũng sinh.

Hai người phụ thân cùng Dạ Nguyệt lo lắng đi đi, lại lại bên ngoài. Vì tuổi nàng có chút cao nên khá khó khăn. Bà đỡ bên trong cũng rất lo lắng nàng bị băng huyết. Nghe tiếng kêu của nàng ba người đàn ông lại càng lo lắng và sợ hãi hơn. Chỉ sợ có chuyện xảy ra. Nhưng may mắn thay, tiếng khóc đã từ bên trong truyền ra. Bà đỡ ôm đứa bé vui vẻ, vừa mở cửa muốn thông báo thì Dạ Nguyệt đã chạy vọt tới chỗ nàng. Nhìn hắn hai mắt đẫm lệ nàng có chút cạn lời.

- Ta đau chàng khóc gì chứ, sao lại mau nước mắt như vậy rồi.

- Ta chỉ là, chỉ là thấy nàng chịu đau quá. Chúng ta chỉ cần hai bảo bảo là được rồi, ta không cần đông cũng được.

- Vậy, hài nhi là nam hay nữ, bà mối lúc đó đã vội đem con ta đi, ta chưa hỏi được.

Lúc này Dạ Nguyệt mới ngơ ra, hắn lo lắng cho nàng nên chưa kịp xem…

- Hài nhi là nam hay nữ không quan trọng, nàng không saon là được rồi.

Lúc này tiểu Bảo mới vội ôm em mình vào báo.

- Mẫu thân, là tiểu muội muội.

- Thật may quá, con không sao.

Theo sau tiểu bảo là rất nhiều người, ai nấy đều đứng chật cả cửa. Cuối cùng sau khi bà mối nói nàng mới sinh đuổi mọi người đi thì mọi người mới chịu rời đi một phần. Nhìn đứa bé đang khóc trong lòng, nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.

- Vậy, tên của con sẽ là Lưu Ly, Dạ Nguyệt Lưu Ly.

Dạ Nguyệt vội ngăn nàng.

- Khi đó ta đã nói, nếu hài nhi là nữ, ta sẽ để con theo họ nàng. Con sẽ có tên là Khánh Lưu Ly.

Nhìn Dạ Nguyệt nghiêm túc như vậy, nàng ôm con, ôm hắn vào lòng. Sau đó nàng vẫy tiểu Bảo ôm ba người vào lòng.

Ba năm sau, Lưu Ly ngày nào đã lớn, ngồi trên cổ tiểu Bảo mua kẹo đường, phía sau nàng ôm một đống đồ ăn vặt. Dạ Nguyệt vẫn luôn đi bên nàng, một tay nắm tay nàng, một tay cầm đồ cho nàng.

Mùa xuân lại tới trên Dạ Nguyệt quốc, A Hoa và Diễm An đã nhận một đứa bé bị bỏ rơi về làm nhi tử. Và hai đứa đang có ý định giao lại quyền hành cho Tiểu Bảo, tiểu Bảo tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng không có hứng thú tranh giành gì. Đang nuôi chí làm đại hiệp trong giang hồ. Tuổi còn trẻ nhưng tính xin từ bỏ chức vị vi vu giang hồ. Nguyên một cơ đồ cứ luôn đùn đẩy cho nhau. Diễm An và A Hoa cũng chuyển tới cạnh nàng.

Nhưng, nhìn mọi người vui vẻ như vậy. Phụ mẫu đang cùng mỉm cười mắng đám trẻ ăn quá nhiều đường, tay nàng cùng Dạ Nguyệt đan lấy nhau. Cái kết như vậy đã đủ hạnh phúc rồi. Nàng đưa tay vuốt ve chiếc bụng.

- Dạ Nguyệt ta lại có hài nhi…

Nắng chiếu khắp nơi, muôn hoa nở, ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.