Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 193: Đại kết cục (1)



Nhã Tịnh nghe tiếng Dạ Nguyệt Tu Kiệt gọi từ xa, biết hắn đã nghe tất cả liền nhẹ nhàng mỉm cười. Nghe thấy tiếng cửa mở, nàng hai tay nắm chặt lấy tay.

- Ta, ta…

- Phu quân, người mau mở khăn.

Nghe nang nói như vậy, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vội đem khăn mở lên, nàng được trang điểm tỉ mỉ khiến hắn có chút sững sờ. Tuy bình thường nàng đã quá xinh đẹp, nhưng khi nàng như vậy lại khiến hắn có cảm giác nàng không có thật. Đem tay đưa lên má nàng, hắn chợt bật khóc.

- Ta, ta thật sự có thể gọi nàng là phu nhân rồi. Cuối cùng nàng cũng nhận ta là phu quân rồi.

Nhìn những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống tay, Nhã Tịnh dìu Tư Đồ ngồi xuống cạnh nàng.

- Sao chàng lại khóc rồi?

- Đã hai lần ta chẳng thể được nàng lựa chọn, ta cứ ngỡ đời này bỏ lỡ nàng rồi. May mắn, nàng vẫn quay đầu lại nhìn ta.

- Đồ ngốc, chàng với ta đều có tuổi rồi, không nên khóc như vậy. Người ngoài thấy sẽ đánh giá.

- Đúng vậy, chúng ta đã là người nhà rồi. Vậy, chúng ta uống rượu giao bôi.

Hắn vội đem hai ly rượu rót đầy đem tới cạnh giường, nàng nhận ly rượu từ hắn. Hai người đem tay vòng qua nhau, sát lại uống cạn chén rượu tình. Tóc của nàng và hắn sớm đã được kết lại, để dưới gối. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem tay vuốt ve gò má nàng, dường như những ngày tháng hắn đứng từ xa âm thầm nhìn theo nàng cuối cùng cũng hái được quả ngọt.

- Tu Kiệt có lời này ta muốn nói với chàng. Ta yêu chàng, thật sự yêu chàng. Nên là, ta hi vọng chàng nhất định phải tin vào tình yêu ta dành cho chàng, không được ủy khuất. Nếu hai tên kia trêu ngươi chàng, chàng cứ thoải mái đấm lại chúng, ta vẫn sẽ luôn đứng về phía chàng.



Nghe lời này của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bỗng chốc khựng lại, nhưng rồi hắn lại nở nụ cười hạnh phúc hôn lên môi nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên ướt át, môi lưỡi hòa quyện với nhau thay cho câu trả lời và sự khẳng định. Sau khi chấm dứt nụ hôn, hai người thở gấp nhìn nhau cười, khi này hắn mới ghé sát tai nàng rồi nói.

- Phu nhân, ta thật sự rất yêu nàng.

Nàng xoa mái tóc trắng của hắn khẽ mỉm cười.

- Ta biết, ta cũng rất, rất, rất yêu chàng.

Chạm lên trái tim hắn, nhịp đập đang rối loạn, lại tới trái tim nàng cũng loạn nhịp như vậy. Nàng biết, lần này là thật sự, thật sự yêu hắn. Yêu sự ôn nhu, từng cái chạm vụn vặt, hơi thở cùng chung một nhịp. Yêu tới không thể còn suy nghĩ thêm được gì, đêm nay, nàng thật sự đã trao thân cho hắn.

Sớm hôm sau, tiếng chim hót trên cành cao đánh thức nàng tỉnh lại. Cả người nàng đau nhức, đều do tên nào đó. Cảm nhận sự ấm áp đằng sau lưng, nàng hờn dỗi xoay người lại cắn lên bờ vai vững chắc của hắn. Dạ Nguyệt biết nàng tỉnh nhưng mà không dám làm gì hơn, hắn đêm qua đòi hỏi hơi quá. Đem tay nắn lưng cho nàng, hắn đành hạ giọng dỗ dành nàng.

- Phu nhân, nàng đói rồi sao? Ta dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, nàng hãy cứ nằm thêm đi.

- Chàng, biết đó là lần đầu của ta còn dám không nhẹ nhàng.

- Tay ta đây, nếu nàng vẫn chưa đỡ bực tức hãy cắn ta tiếp.

Nhìn thấy tấm lưng trần của hắn bị nàng cào thảm thương không kém, Nhã Tịnh gãi mũi.

- Tha cho chàng, nhưng giờ ta đói rồi.

Dạ Nguyệt nghe vậy tủm tỉm cười đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng, hắn biết nàng thương tiếc hắn mà. Trời đất quỷ thần xuống đây mà coi, sao hắn lại có vị phu nhân đáng yêu như vậy chứ? Hắn vừa nghĩ vừa nhảy chân sáo ra ngoài, nàng nhìn hắn như vậy chỉ có thể kéo chăn lên che mặt.

Từ ngày đó trở đi, nơi thâm sơn cùng cốc này có một mái nhà nhỏ, hai người sống hạnh phúc bên nhau. Tuy trước kia hai người thường quấn lấy nhau rồi, nhưng sau khi thành thân hai người đặc biệt chói mắt. Phải nói là, phát cẩu lương cho bao người không tha một ai. Ví như khi moiij người mới làm ra món mới, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đã vội vã xách thân đi ăn thử, nếu ngon sẽ về làm cho nàng ăn. Xuân ủ rượu đào hoa cùng nàng, hạ đi hái dưa, bắt cá cùng nàng, thu cùng nàng ngắm lá rơi bên hồ. Hắn đàn cho nàng nghe, ủ rượu ấm cùng nàng thưởng thức, Đông hắn lại càng bám dính nàng hơn, thường xuyên ôm lấy nàng, ủ ấm linh hồn nàng. Có hắn cạnh bên, cuộc sống của nàng trôi qua, thanh bình, êm ả, hạnh phúc. Thi thoảng nhìn vào gương, nàng còn không nhận ra bản thân, nàng đã béo lên đôi chút, làn da mềm mại hơn nhiều, đuôi mắt sắc xảo khi xưa giờ nhuộm len tầng hạnh phúc đã dịu dàng.



Mỗi khi nàng xuống núi, đi chơi với nhóm A Hoa, Diễm An và mẫu thân sẽ đều có một quản gia bên cạnh nàng. Tiểu Bảo vì còn công việc bên Khánh quốc nên đã về lại nơi đó, nghe đồn thằng bé còn nhỏ mà đã có bao cô nương mê mẩn. Nhưng vì chịu sự giáo dục của nàng, tiểu Bảo cũng chỉ hướng tới việc lấy một thê tử duy nhất. Nên thằng bé cũng chưa dám yêu đương, A Hoa và Diễm An ngày càng đong đưa với nhau nhiều hơn, thi thoảng còn để nàng ăn cẩu lương của hai đứa. Để hai người họ thoải mái hơn, hái đứa thậm chí còn bỏ lại nàng, lui về quản lý Vô Tình sơn trang để dễ dàng yêu đương hơn. Nhã Tịnh tiễn hai người đi xa, trong lòng nàng thầm chúc phúc cho hai đưa, cùng chờ mong tới ngày A Hoa và Diễm An thành hôn.

- Phu nhân, ta mới làm kẹo đường hình thỏ con này, nàng thích không?

- Phu quân, ta may cho chàng chiếc áo đông, nàng thử xem, có đúng màu chàng thích không?

- Phu nhân, ta có làm trà dưỡng nhan cho nàng đây, nhân lúc còn nóng mau uống thử.

- Phu quân, nay ta có thu hoạch chút hoa tươi, làm túi thơm cho chàng. Ngửi thử xem, rất thơm.

Cuộc sống bình dị hạnh phúc khiến bao người ganh tỵ như vậy, ai mà không mong muốn. Mẫu thân nhìn nàng cùng Dạ Nguyệt ân ái trước mặt chỉ có thể thở dài, lão bà sớm đã quen.

- Tu Kiệt, con không được chiều nó quá, nó sinh hư đấy.

- Không sao, nhạc mẫu không cần lo. Con chỉ sợ nàng không hư thôi, chứ con càng mong nàng dựa dẫm vào con.

Hắn sớm đã quen cách xưng hô trong nhà nàng, tuy có chút kỳ quái nhưng hắn thấy không tệ. Mẫu thân nàng nghe xong chẳng buồn nhắc nhở nữa, nhìn đứa con gái ngày càng lười chảy thây của mình, bà muốn nói nhưng bất lực.

- Dưa hấu này rất ngọt, nàng ăn thử đi.

Hắn đem phần dưa gọt nhỏ tới bên miệng nàng, nàng nhẹ nhàng há miệng ra ăn, tuy nàng đã nhiều lần nói hắn không cần như vậy, nhưng sơ hở hắn liền đem bộ mặt đáng thương nói nàng hết thương hắn rồi. Để cho nàng phải thỏa hiệp với hắn, ngoan ngoãn để hắn chiều chuộng.

Không lâu sau, nàng bắt đầu kén ăn hơn, Dạ Nguyệt Tu Kiệt sợ nàng lâm bệnh bèn bắt mạch cho nàng, không ngờ lại được niềm vui kinh hỉ. Nàng đã hoài thai, mạch thai rất khỏe. Nàng như không tin được vào tai mình, nàng thật sự đã hoài thai. Cùng lúc đó A Hoa và Diễm An cũng mời nàng đi ăn hỉ sự của hai người. Nhã Tịnh có quá nhiều niềm vui trong ngày liền một đêm chẳng thể ngủ. May mắn, bảo bảo trong bụng nàng ngoan ngoãn, nàng ăn nhiều mà không bị ốm nghén. A Hoa và Diễm An sau khi biết liền đem hẳn hai xe lễ vật tới chúc mừng nàng, phụ mẫu nàng và phụ thân của Dạ Nguyệt hai bên không ai chịu kém ai chi ra năm xe châu báu. Cái nhà nhỏ của nàng sao chứa hết được nhiều châu báu như vậy? Lại khổ cho Dạ Nguyệt, phải đào hầm cất châu báu. Rồi A Hoa và Diễm An tiện đường đưa châu báu đã bế nàng đi luôn. Dạ Nguyệt vì vậy cũng đi theo nàng, phụ mẫu nàng cũng được mời đi theo. Cả nhóm lại trở về Khánh Quốc.