Vương Phi Kì Thiên

Chương 3: Chủ tử



Sáng sớm, khi mặt trời chưa ló dạng, Lâm thị đã đến Thanh Yên viện gọi Hàn Mộ Tuyết. Tuy nói là gọi, nhưng bà vừa đến ngõ, nàng đã bật ngồi dậy, ánh mắt không chứa một tia buồn ngủ. Đó là bản năng của một sát thủ, đã ăn sâu vào xương tủy nàng.

Lâm thị bước vào, vẫn có chút ngỡ ngàng nhìn Hàn Mộ Tuyết đã ngồi ngay ngắn trên giường, mặc dù đã cùng nàng nói rõ mọi chuyện, nhưng nhận thức năm năm đâu phải một sớm một chiều liền thay đổi. Thấy biểu hiện nữ nhi như vậy, Lâm thị thầm nhủ, bà tu bao nhiêu phước đức, bao nhiêu kiếp làm lành mới có được một nữ nhi bảo bối lợi hại như vậy a?

Sau khi giúp Hàn Mộ Tuyết rửa mặt, thay đổi y phục, Lâm thị nắm tay nhỏ bé của nàng đi đến Vô Ưu viện của lão phu nhân thỉnh an. Hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, những người khác cũng chưa có đến, bởi lão phu nhân lớn tuổi nên thời gian ngủ ít hơn, hiện tại thỉnh an cũng không thể nói là quấy rầy bà.

Thỉnh an xong Lâm thị xin ra ngoài đến Linh Sơn Tự cúng viếng. Nói chung trong phủ này, người bị xem nhẹ nhất là đôi mẫu tử nàng. Lão phu nhân ghét bỏ hừ một tiếng rồi đưa tay phe phẩy như đuổi ruồi bọ. Hàn Mộ Tuyết cười thầm, tổ mẫu phải không? Hi vọng bà có thể sống lâu thêm một chút, như vậy thành tựu sau này của nàng mới có đất dụng võ chứ.

Rất nhanh Hàn Mộ Tuyết cùng Lâm thị rời phủ. Mỗi người chỉ mang theo một nha hoàn thân cận, một xa phu, tám tên thị vệ. Xe ngựa là loại xe chuyên dụng của phủ thừa tướng, tuy nói là chuyên dụng, nhưng so với những người có địa vị trong phủ kia, đây chẳng khác xe ngựa của gia nhân là bao.

Hàn Mộ Tuyết mặc dù lần đầu tiên ngồi xe ngựa, nhưng nhìn cách bày trí cùng chất lượng cũng có thể đoán được địa vị chính mình. Ha, đúng là người hiền thì luôn phải chịu đựng mà. Dể đè đầu cỡi cổ lắm phải không. Tốt, nàng lại ghi thêm một món nợ, để lâu dần biết đâu sinh ra lời? Nàng chỉ nhận định mỗi một mình Lâm thị, còn những kẻ khác, hãy cầu mong nàng lúc nào tâm trạng cũng vui vẻ đi, nếu không..

Lâm thị không hề để ý đến sự rét lạnh trong đôi mắt của Hàn Mộ Tuyết, bà loay hoay ở bên cạnh đem điểm tâm bày ra trước mặt nàng. Sáng sớm lên đường, bụng còn chưa có gì, khoảng cách từ đây đến Linh Sơn Tự không gần, nên cần phải lấp đầy bụng nhỏ.

Nhìn Lâm thị, đôi mắt lạnh giá Hàn Mộ Tuyết tan dần thay vào đó là chút ấm áp. Nàng hiện tại vẫn còn quá nhỏ, nếu trong thời gian này mà mẫu thân lại xảy ra chuyện gì thì tính toán sau này của nàng còn lợi ít gì? Bất quá, nàng đã có kế hoạch, không phải những kẻ kia điều chán ghét mẫu tử các nàng sao? Vậy nàng sẽ bắt đầu từ đều này. Cho họ một viên an tâm đan mới được.

Đúng như dự tính, giờ thìn (8h- 10h) ba khắc (một khắc= 15 phút) mới đến được nơi. Hàn Mộ Tuyết để nha hoàn thân cận bế xuống xe, sau đó Lâm thị cũng được đỡ xuống.

Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn hết một lượt những thị vệ cùng nha hoàn. Hôm nay ra ngoài, nàng cố ý bảo Lâm thị chỉ cần đem theo hai nha hoàn thân cận thôi, thị vệ thì nhiều một chút. Một là, nha hoàn là người mẫu thân, nên không lo bị tiết lộ gì, hai là thị vệ nhiều có thể đảm bảo an toàn, với lại, khi nàng cùng Lâm thị vào trong, bọn họ cũng không được phép theo. Đó là dụng ý của nàng!

Vào trong, trước mặt Hàn Mộ Tuyết là bức tượng nữ oa, dáng đứng uy nghiêm không thể xem thường. Có lẽ do sức ảnh hưởng của bức tượng, mà khủng cảnh xung quanh cũng hết sức trang trọng. Hôm nay xem ra rất ít khách hành hương so với ngày thường theo như lời Lâm thị nói. Cũng tốt, nàng có thể thông thả đi xem xung quanh mà không bị chen lấn đến thất lạc. Nói thật nàng không tin chuyện thần tiên gì đó, nhưng chuyện linh hồn nàng nhập vào cơ thể khác làm nàng có cái nhìn khác về thế giới kia. Chỉ là, Tin là một chuyện, mê tín lại là chuyện khác.

Hàn Mộ Tuyết xin phép đi xung quanh nhìn một chút, Lâm thị thấy nữ nhi rất có chính kiến, nên không bắt buộc nàng ở lại, liền bảo Tiểu Hoa theo nàng đi dạo.

Đi đến một nơi cao ráo hứng từng cơn gió nhẹ thổi mát đến, Hàn Mộ Tuyết cảm thán, đã hơn nữa tháng trôi qua, cơ thể nhỏ bé này đã có chút huyết sắc so với lúc nàng mới xuyên qua. Năm tuổi, không khác gì mấy so với độ tuổi nàng bị đưa đi huấn luyện. Cái độ tuổi bao đứa trẻ khác bước vào lớp học, thì nàng lại bị bắt đi giết động vật, từ nho nhỏ đáng yêu dần cho đến sói, hổ..

Bọn người đó muốn khơi dậy ý chí sinh tồn cùng sự khát máu tìm ẩn trong cơ thể của những đứa trẻ. Mà nàng cũng là kẻ đầu tiên, bảy tuổi có thể giết chết một con hổ trưởng thành mà không bị trọng thương. Tiếp đến, bọn họ dạy nàng các tuyệt chiêu có một không hai trên đời. Khi nàng đã có đầy đủ một thân bản lĩnh, chúng lại dạy nàng cầm, kì, thi, họa, vũ, thêm nguyên tắc chế ra chất kịch độc.. Và tất nhiên, những bản lĩnh đó không phải bồi dưỡng nàng thành người tài, mà đó, là những bí quyết tiếp cận để hạ sát những con mồi mà tổ chức đưa ra.

Khi thân thủ cùng bản lĩnh nàng đã đạt giới hạn cao tuyệt đối, thì bước cuối cùng chính là nắm bắt nhân tâm, nó tương đương với khả năng của bác sĩ tâm lí cùng thôi miên ảo thuật kết hợp lại. Từ đó trên thế giới xuất hiện một sát thủ cao cấp, chẳng có nhiệm vụ nào mà không hoàn thành ổn thõa.

Thu hồi suy nghĩ, xem ra nàng nhanh chóng, từ mười năm của kiếp trước, giảm xuống năm năm kiếp này, để lấy lại phong độ.

Ánh mắt Hàn Mộ Tuyết sắc lạnh, vì nàng cảm nhận được mùi máu tươi từ trong không khí, hay nói cách khác, chính là gió đã đưa đến đây. Nàng nheo đôi đồng tử, tập trung lắng nghe âm thanh va chạm của binh khí, không sai, nếu như là kẻ khác, cho dù võ công cao, cũng chưa chắc biết. Nhưng bởi vì nàng đã được huấn luyện đặc thù, chắc chắn sẽ không sai.

"Đứng đây chờ ta." Vô tình, sự sắc bén chưa kịp thu hồi, Hàn Mộ Tuyết liếc nhìn tiểu Hoa, buông một câu ngắn gọn rồi chạy đi như bay. Tiểu Hoa cực kì sợ hãi, một khắc khống chế bản thân run rẩy, nàng ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, nhất là đôi mắt kia, cực kì âm lãnh, một câu ra lệnh khiến kẻ khác chỉ có thể tuân theo.

Chạy về hướng phát ra âm thanh, Hàn Mộ Tuyết có chút tức giận đối với thân thể bé nhỏ này. Nếu như là trước kia, chỉ trong nháy mắt là nàng có thể đến nơi mà không thở mạnh một cái. Còn hiện tại, thân xác lẫn tinh thần nàng chưa hoàn toàn hòa nhập vào nhau, dù cố gắng hết sức thì cũng như người trưởng thành chạy nhanh thôi. Bất lực, nàng chưa bao giờ muốn cải thiện bản thân như vào lúc này.

Thật vô dụng!

Mặc dù đang rủa thầm, nhưng chân vẫn chạy, tai vẫn nghe và xác định hướng đến.

Hàn Mộ Tuyết đứng sau cây đại thụ, gương mặt vì chạy mà đỏ bừng cả lên, hơi thở có chút không thích ứng nổi mà dồn dập, nhưng tất cả cũng chẳng ảnh hưởng đến sự quan sát của nàng với nhóm người áo đen phía trước.

Tổng ước chừng khoảng ba mươi tên, đang bao vây một người. Hắn vận trường sam màu xám, thân người cao lớn, gương mặt cương nghị sáng sủa. Nhất là mâu trung của hắn, rất sắc bén có thần, độ khoảng hai mươi tuổi. Xem ra là bị truy sát, nhìn dấu vết của máu, hẳn là đã một thời gian đi?

"Từ Khiêm, bọn ta đã bao vây cả ngọn núi này rồi, khôn hồn thì giao ra Hắc Thiết, chủ nhân sẽ tha ngươi một mạng, nếu không chỉ có con đường chết, ngươi hãy chọn lựa đi." Một tên chắc là thủ lĩnh đứng bên ngoài nói với nam nhân kia. Thật là, bọn hắn đã gặp phải kẻ khó chơi từ trước đến nay, giao chiến hơn hai canh giờ rồi vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, nếu còn kéo dài nữa chắc hẳn sẽ khó khống chế tình huống khi đêm đến.

Đằng xa, Hàn Mộ Tuyết nhướn mi, thì ra là đoạt đồ, thời đại này cũng quá trơ trẽn đi? Lấy không được liền cướp? Cướp không được thì giết người đoạt lấy, quá ngông cuồng rồi, nhưng là nàng thích!

"Ha, lão tử thà chết cũng sẽ không thất tín với người ủy thác, các ngươi có giỏi thì tự đến mà lấy." Dứt lời, Từ Khiêm vẫn mạnh miệng tiếp tục hỗn chiến, nhưng chỉ hắn mới biết, mặc dù không bị thất thủ, nhưng sức lực hắn sắp không trụ được. Đừng nhìn thấy bọ họ đồng loạt đánh lung tung như vậy, thật ra đều là huyền cơ. Suốt hai canh giờ hắn cố gắng tìm sơ hở để ra tay, nhưng tất nhiên, thiên bẩm hắn có giới hạn, chỉ biết cùng đối phương dằn co kéo dài thời gian, chỉ khi màn đêm xuống mới có thể tìm cơ hội trốn thoát.

Thì ra là hỗn trận, cũng quá trẻ con đi? Cách đánh này không khác với võ thuật trận đồ thiếu lâm tự của thời hiện đại cho lắm. Nhưng so với hiện đại, những kẻ ở đây ví như trẻ con tập đi, không hề phát huy được hết khả năng lợi hại của trận võ, nên mới có thể bất phân thắng bại, kéo dài thời gian? Nói như vậy khác nào nhờ đông mà thắng được ít đâu? Thật là trò xiếc vặt mà.

Hàn Mộ Tuyết cười lạnh, ánh mắt tập trung. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn đã biết được điểm yếu, âm thanh non nớt rõ ràng lên tiếng.

"Lùi hai bước chém bên phải, đá xoáy chân bên trái, trường kiếm đánh vòng chém phía sau, phi thân tiếp đất đá chân phía trước, thân ngửa điểm phía sau."

Âm thanh vừa phát ra, cả bọn áo đen lẫn tên nam nhân kia đồng loạt động tác chậm một nhịp, đó cũng là phản ứng mà nàng rất cần thiết cho câu phá trận vừa rồi của mình, tính toán rất chuẩn xác. Rất nhanh, tên nam nhân kia phục hồi tinh thần, dù cực kì nghi vấn, nhưng hắn liền một mực làm theo lời Hàn Mộ Tuyết vừa nói.

Riêng bọn áo đen, tất cả hoàn toàn là chấn động. Có kẻ chỉ dùng vài câu đã phá được trận địa bọn họ bày ra? Tiếng nói kia hình như còn là của một oa nhi, làm sao có thể như vậy? Đến khi tất cả bọn họ lần lượt nằm xuống cũng không cách nào giải thích được cho việc vừa xảy ra, bọn chúng không cam lòng.

Từ Khiêm vung đường kiếm kết liễu tính mạng của tên áo đen cuối cùng. Xong, hắn vẫn đứng yên chưa hết cơn chấn động. Ba mươi người đã bị hạ sát trong tích tắc, lúc này hắn không thể khống chế mà chấn động nghiêm trọng. Hắn cũng có thể xem là kì tài luyện võ, như thế nào lại hơn hai canh giờ vẫn không thể thoát thân trong trận võ đồ, ấy vậy mà, chỉ cần vài câu nói của một tiểu oa nhi, liền phá được, nhanh chóng chiếm thế thượng phong, khiến toàn bộ địch nhân chết dưới kiếm. Thật không thể nào tin được chuyện hoang đường này.

Hàn Mộ Tuyết vẫn đứng yên bất động, nàng biết tên nam nhân kia bị kinh hãi rồi, nếu như là nàng, nàng cũng không tin là có chuyện này, nhưng, vấn đề xảy ra đều trên người nàng, không tin không được.

Từ xa Từ Khiêm không thể tin nhìn lại Hàn Mộ Tuyết, dáng người nhỏ nhắn thấp bé hơn rất nhiều so với đại thụ kế bên, nhưng thần thái của nàng không khác bậc cao nhân vương giả hạ phàm. Tất cả làm sao có thể xuất hiện trên người một đứa nhỏ? Hắn tiến lên quỵ gối ngồi đối diện trước mặt nàng để tìm ra dấu vết thuyết phục là hắn nghe lầm.

"Tiểu muội muội, là ngươi vừa giúp ta sao?"

"Không sai, chính ta." Thái độ hững hờ không sợ hãi nhìn Từ Khiêm, hiện tại, nàng rất muốn thu phục người này về trướng của mình, bởi vì từ trên người hắn cho nàng cảm giác tin tưởng. So với bất kì kẻ nào, Hàn Mộ Tuyết luôn tin tưởng trực giác của mình. Một khả năng mà chỉ có sát thủ cấp cao mới đạt tới trình độ như vậy.

Từ Khiêm đứng bật dậy lui về phía sau suýt té ngửa. Phút chốc vạn phần hỗn tạp. Hắn làm người hơn hai mươi năm, dạng gì chưa từng gặp qua, thấy qua, tiếp xúc qua. Duy nhất chỉ có một tiểu oa nhi trước mắt này. Nàng ước chừng năm sáu tuổi, lại có sự hiểu biết kinh người, có sự điềm tĩnh khí thế vương giả. Hắn bắt đầu hoài nghi, sự tồn tại của mình sau hai mươi năm là vô nghĩa.

Không nói đến tiểu oa nhi kia cứu hắn một mạng, chỉ nói thần thái cùng sự lợi hại vạn phần kia cũng đủ cho hắn tâm phục khẩu phục. Nếu như..

Từ Khiêm ngẩn đầu hai tay cung kính, lực quỳ gối chấn động khẩn cầu trước mặt Hàn Mộ Tuyết.

"Chủ tử, xin hãy thu nhận ta." Hắn biết bản thân cầu xin một nữ oa nhi sẽ đáng xấu hổ thế nào, nhưng hắn không ngại, nếu kẻ khác biết nàng bất phàm thế nào, có khi còn nghiêm trọng hơn cả hắn bây giờ rồi.

Ngoài dự liệu của Hàn Mộ Tuyết, nàng cứu hắn đơn giản chỉ vì muốn hợp tác với tên nam nhân này, vì kế hoạch của nàng xác nhận cần một người có võ công ổn, trung thực, quan trọng nhất là sự tín nhiệm. Mà tất cả điều kiện thì tên nam nhân này đều đạt cả. Chính vì thế nàng dự định dùng tâm kế thuyết phục hắn, chẳng ngờ rằng, kết quả vượt cả mong đợi của nàng, có phải như câu, thời tới cản không kịp là đây không?

"Thứ ta cần, là sự trung thành tuyệt đối, nếu ngươi không nhận thức được liền rời đi không cần nhiều lời."

Mặc dù đã được toại ý, nhưng Hàn Mộ Tuyết vẫn không ngại đánh đòn phủ đầu về tâm lý, nàng không sợ hắn rời đi, mà là đang chờ sự thể hiện cương quyết từ nơi hắn.

"Chủ tử, kính xin một lần tin tưởng thuộc hạ." Tâm Từ Khiêm càng cương định. Nếu nói lúc đầu hắn quy phục Hàn Mộ Tuyết, chỉ đơn giản xuất phát từ nội tâm rung động mãnh liệt vì sự lợi hại của nàng về võ thuật, còn hiện tại, lại chính là sự tín ngưỡng bái phục của kẻ thần dân đối với đế vương của mình. Thật không ngờ, đời này hắn được sinh ra không uổng phí kiếp làm người.

"Tốt, hiện tại nhanh chóng rời núi, ba ngày sau giờ hợi, đến căn nhà hoang phía sau phủ thừa tướng, ta có việc cần ngươi." Hàn Mộ Tuyết âm thầm cảm thấy may mắn, việc tìm một người đáng tin trợ giúp cũng không khác gì thuyết phục Lâm thị tin tưởng nàng. Hai việc quan trọng nhất đã hoàn thành, còn lại chỉ cần thời gian là được.

"Dạ." Từ Khiêm hưng phấn cầm kiếm nhanh chóng rời đi. So với trận địa thì bọn người bao vây xung quanh không đáng lưu tâm. Dù vậy nhưnh hắn rất cảm kích những kẻ đó, nhờ như vậy mà hắn tìm được cho mình một chủ tử lợi hại. Những vết thương hôm nay của hắn thật đáng giá biết bao.