Vương Mệnh

Chương 264: 264





Lại nói, sau khi truyền hiệu lệnh vô hiệu, viên hộ vệ của Giang Phong lạnh lùng giục tuấn mã phóng đi, quay về phục mệnh, mặc kệ thái độ của cả hai phe.

Phía Thiên Diệp trấn vốn biết Giang Phong lợi hại, hy vọng Giang Phong can thiệp cứu vãn tình thế nguy ngập của bản trấn.

Còn phe liên quân thì vốn không hề để ý.
Phe liên quân có thể không biết Giang Phong ở đây, hoặc cũng có thể không đánh giá cao Giang Phong, nên không hề để ý đến lời cảnh cáo của sứ giả.

Bọn họ thấy đối phương cố thủ bên trong trấn, không chịu xuất trấn ứng chiến, liền điều tập nhân thủ, bài binh bố trận chuẩn bị tấn công.

Hôm nay bọn họ quyết dụng nhân hải chiến thuật tiêu diệt Thiên Diệp trấn.

Nếu không, gần nghìn người tấn công một tòa tiểu trấn binh lực chỉ có chưa đến năm trăm, tổng dân số kể cả già trẻ lớn bé chỉ hơn nghìn, mà không thành công thì còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Do đó, bọn họ bố trí lực lượng tinh nhuệ nhất ở hàng đầu, phụ trách chủ công, đột phá phòng tuyến của đối phương.
Tại các đội trưởng, thống lĩnh trực tiếp suất lĩnh, liên quân bài thành trận hình đối diện cổng trấn.

Tuy cổng trấn và tường đất đều có độ bền như nhau, nhưng cánh cửa trấn bằng gỗ có độ bền thấp hơn, cũng là nơi dễ bị đột phá hơn cả.

Đội hình chủ công của liên quân chịu trách nhiệm phá hủy cánh cửa trấn, mở đường cho liên quân tiến vào trong trấn.

Phía sau lực lượng chủ công này là cung thủ, toàn bộ đều là người chơi.

Lực lượng cung thủ phụ trách áp chế cung thủ của đối phương, tạo điều kiện cho tiền đội công phá cửa trấn.
Đội hình bố trí hoàn tất, liên quân tổng minh chủ lập tức phát lệnh tổng công kích :
- Bảo trì đội hình, tấn công !
Liên quân bộ đội thẳng tiến đến cổng trấn.

Tuy nhiên đường tiến quân của liên quân nằm dưới tầm bắn của Tiễn lâu trong trấn.

Nhưng phía Thiên Diệp trấn có quá ít cung thủ, chỉ một số ít mũi tên bắn ra, đối liên quân mà nói chẳng có mấy ảnh hưởng.


Bọn họ vẫn duy trì đội hình tiến quân.

Thậm chí cung thủ của bọn họ còn tập trung phản kích, hoàn toàn áp chế phía phòng thủ trong trấn.

Do huấn luyện NPC cung binh rất khó khăn, phải đạt đến cấp độ Đại trấn mới có thể chiêu mộ huấn luyện, vì thế mà NPC sĩ binh của người chơi hầu như đều là Trường thương binh, Đại đao binh.

Còn người chơi chỉ cần trang bị cung tên vào ô vũ khí là có thể sử dụng cung tên, ai cũng có thể trở thành cung thủ (đương nhiên hiệu quả sử dụng tùy thuộc vào chỉ số lực lượng và mẫn tiệp của mỗi người).

Mà bên phía Thiên Diệp trấn chỉ có hơn 60 người chơi, thành ra có quá ít cung thủ, lực lượng viễn trình công kích hoàn toàn bị đối phương áp chế.
Ngoài thôn, các đầu lĩnh của liên quân chạy ngược chạy xuôi chỉ huy quân đội tấn công, khí thế như hồng như hỏa.

Do bản phương hoàn toàn chiếm ưu thế cả về nhân số và viễn trình công kích, sĩ khí dâng lên rất cao.

Còn trong thôn, Akihiro và Masaru vừa khẩn trương điều binh khiển tướng, bố trí phòng ngự, vừa hô hoán cổ vũ sĩ khí quân binh hạ thuộc, để mọi người có thể bảo trì trấn định.
Hơn chục NPC sĩ binh huyết hậu phòng cao của phe liên quân phụ trách chủ công, sau một phen nỗ lực chặt chém, cuối cùng cũng đã phá hủy được hai cánh cửa của cổng trấn.

Liên quân sĩ khí dâng cao, lập tức phát động mãnh liệt xung phong, và không ngừng gào thét :
- Giết ! Giết sạch những người trong trấn.
- Hủy diệt Thiên Diệp trấn.
- Cướp sạch.

Giết sạch.

Phá sạch.
- Sát nhân diệt quốc.

Bọn họ như cơn nước lũ tràn vào trong trấn.

Tiếng gào thét vang dội.


Song phương hãm nhập hỗn chiến, tranh đoạt từng góc đường, từng căn nhà, từng dãy phố.

Phía Thiên Diệp trấn chống cự cực kỳ ngoan cường.

Akihiro đưa tất cả sĩ binh trấn giữ các ngả đường dẫn vào Nha Phủ ở trung tâm trấn, toàn lực phòng ngự, ngăn chặn phần nào bước tiến của địch quân.

Liên quân mỗi tiến được một đoạn đều phải trải qua kịch chiến, phải đánh đổi bằng vô số sinh mạng.

Do địa thế trong trấn chật hẹp, phe liên quân không thể lợi dụng ưu thế nhân số, lại thêm có nhiều kiến trúc thuận lợi cho việc phòng thủ, vì vậy mà chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Song phương đều thiệt hại thảm trọng.

Phe liên quân toàn lực tấn công, cố tiến chiếm quảng trường phía trước Nha Phủ, bởi nơi đó địa hình rộng rãi, thuận lợi cho đại quân quyết chiến.

Đương nhiên phe phòng thủ phải dốc toàn lực ngăn chặn.

Tiếng chém giết, gào thét, hô hoán vang trời dậy đất.

Nhiều kiến trúc bị phe tấn công châm lửa đốt, khiến nhiều nơi trong trấn phát hỏa, khói lửa mịt trời, làm tình hình càng thêm hỗn loạn.
Bên ngoài tây môn, liên quân ngũ đại đầu lĩnh toàn bộ tập trung tại đấy, chỉ huy chiến đấu.

Cả bọn thần thái khinh tùng thoải mái như đã cầm chắc phần thắng trong tay, ung dung hàn huyên nói chuyện.

Thật ra song phương đã hãm nhập hỗn chiến trong trấn, có trực tiếp chỉ huy cũng chẳng mấy hiệu quả, vì vậy mà cả bọn đều an nhàn.
Đột nhiên, cả bọn kinh ngạc nhìn về phía tây nam.

Từ phía đó có tiếng vó ngựa chỉnh tề vọng đến, thanh âm bất bình thường, nghe như là tinh nhuệ kỵ binh xuất trận.

Cả bọn kinh hãi, chợt nhớ đến lời cảnh cáo khi nãy.

Mặt đất rung động từng nhịp.
Tiếp đó, một đội kỵ binh xuất hiện trước mắt cả bọn.

Tuấn mã cao lớn, kỵ sĩ khôi giáp sáng ngời.

Rõ ràng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Đương nhiên rồi, bởi Thần Miếu Cấm vệ là đặc thù binh chủng, Cấm vệ quân tối thiểu phải 50 cấp, vừa là chiến sĩ vừa là tế tự, chiến lực kinh nhân.

Và những người được chọn theo hộ vệ Giang Phong lại chính là những người ưu tú nhất trong Cấm vệ quân.
Thấy kỵ binh xung thẳng đến chỗ bọn họ, ngũ đại đầu lĩnh cả kinh, lập tức quát bảo hộ vệ tổ chức phòng ngự.

Gần trăm hộ vệ vội dàn thành phương trận, đội hình mật tập, hy vọng ngăn chặn được bước tiến của kỵ binh.

Nếu là phổ thông kỵ binh, có lẽ đã bị bọn họ chặn đứng.

Nhưng đằng này lại là Thần Miếu Cấm vệ.

Chỉ chớp mắt, kỵ binh đã xông thẳng đến trước mặt, rồi không hề giảm tốc, xung ngay vào trong phương trận.

Bạch quang liên tục lóe sáng, hàng chục người chơi tử vong, phương trận đã bị kỵ binh cắt làm đôi.

Những người chơi nào đứng ở trên đường xung phong của kỵ binh đều tử trận.
Cấm vệ trưởng Giang Hưng toàn thân đằng đằng sát khí, dẫn đầu đội kỵ binh, đối người chơi xung quanh chẳng thèm liếc mắt nhìn, thanh trường thương trong tay múa tít, không địch nhân nào trong phạm vi của trường thương có thể tránh thoát, nếu không bị sát tử thì cũng bị đánh bay đi.

Giang Hưng vốn nhờ chiến công mà từ Thống lĩnh thăng cấp lên Tướng quân, kỹ năng chủ yếu lĩnh ngộ được qua chiến đấu, hung mãnh trình độ hơn hẳn phổ thông Tướng quân.

Chúng Cấm vệ quân theo sau, gặp người nào sát người đó, thương thuật và kỵ thuật thâm hậu, chiến quả cũng không tệ.
Chỉ một đội 11 kỵ binh, nhưng giống như một thanh bảo kiếm, cắt đôi đội hình địch nhân, không ai có thể ngăn chặn được.

Chỉ một lượt xung phong, đã có quá nửa số hộ vệ của liên quân ngũ đại đầu lĩnh trận vong.
Ngũ đại đầu lĩnh chấn động, kinh hoảng, nhưng sự tình diễn biến quá nhanh, không ai kịp có phản ứng thì kỵ binh đã xung đến trước mặt rồi.

Mọi diễn biến chỉ diễn ra trong vài giây.

Cả bọn chỉ thấy kỵ binh xuất hiện, xung phong, rồi phương trận tan rã, kỵ binh đã xung đến trước mặt.

Cấm vệ trưởng Giang Hưng vung trường thương, quát :
- Sát …
Kỵ binh đội ngũ không giảm tốc, xung thẳng vào vị trí của liên quân ngũ đại đầu lĩnh.

Sau khi cơn lũ kỵ binh tràn qua, nơi đó không còn thấy bóng dáng liên quân ngũ đại đầu lĩnh đâu nữa.

Diện đối kỵ binh Cấm vệ hung hãn vô song, khó ai tránh thoát được.
Sau một lượt xung phong, kỵ binh đội ngũ quay đầu, phát động một đợt xung phong nữa.

Vó ngựa rầm rập càn quét qua những khu vực có địch nhân hiện diện, hủy diệt tất cả.

Chỉ sau chưa đầy 5 phút, liên quân ngũ đại đầu lĩnh cùng chúng hộ vệ đều đã trận vong.

Cấm vệ quân sát địch hiệu suất cực cao.
Tiếp đó, bọn Giang Phong giục ngựa đến trước tây môn.

Nhìn cục diện trận chiến, Mizu, Nori và Masashi kinh hãi không nói nên lời.

Bọn họ đều không ngờ chỉ có 11 kỵ binh mà lại lợi hại đến vậy, chỉ sau một thoáng đã tiêu diệt toàn bộ gần trăm địch quân, kể cả liên quân ngũ đại đầu lĩnh.

Nếu như là đại đội kỵ binh, không biết còn lợi hại đến mức nào.
Giang Phong ngồi trên tuấn mã, đưa mắt nhìn vào trong trấn, đoạn hạ lệnh :
- Tấn công.
Bọn Giang Hưng lớn tiếng vâng dạ, chuyển đổi trường thương thành cung tên, rồi giục ngựa xông vào trong trấn.

Do địa hình trong trấn chật hẹp, không thích hợp kỵ binh xung phong, vì vậy bọn họ đã chọn chiến thuật suy tiến thức.

Đường phố trong trấn không rộng lắm, chỉ có thể cho bốn con ngựa dàn hàng cùng đi.

Vì thế mà Cấm vệ quân chia thành 3 hàng suy tiến, liên tục sử dụng cung tên tiêu diệt địch quân.

Bọn họ tiến đến đâu, phía trước trong vòng trăm thước toàn là bạch quang lóe sáng.

Địch quân nhiều lần cố gắng ngăn cản bước tiến bọn họ, nhưng đều vô vọng.