Vương Gia Marxism

Chương 23: Quân đội Đại Nam đâu rồi?



Tuy còn không ít hạn chế, nhưng số thuyền mới vẫn đủ để San thiếu tự hào. Không thể so sánh động cơ sức người cùng động cơ hơi nước hùng mạnh. Nhưng thuyền này của cậu cả đã mạnh hơn thuyền Đại Nam cùng cỡ nhiều.

Dù nặng hơn hẳn thuyền cùng kích thước nhưng tốc độ vẫn rất ổn. Chứng tỏ hệ thống cánh quạt chân vịt “dở người” của San thiếu có hiệu quả rõ ràng. Thật ra hệ thống này không phải San nghĩ ra, hắn chỉ là bắt chước hệ thống trục xoay trong thiết kế xe tăng của Leonardo da Vinci thôi. Kiểu sức người xoay trục cam tuy không thể ứng dụng cho xe tăng vì không gian chật hẹp, với hai ba người thì sao tạo đủ động lực cho một cỗ xe tăng nặng nề? Nhưng với thuyền bè thì lại khác, không gian thừa đủ để hắn có thể bố trí một trục cam siêu dài cho nhiều người cùng quay tròn.

Điểm mạnh tiếp theo của hệ thống này là tính an toàn. Không có mái chèo bên tức là không có các khoang cửa sổ chèo, từ đó mạn thuyền cực kỳ vững chắc. Chưa kể dùng mái chèo cực tốn diện tích, nên không thể bố trí các tay súng hay hỏa pháo ở khoang chèo. Thuyền 17m tối đa chỉ có 3 tầng, khi chiến đấu quân lính bắt buộc phải đứng trên boong mà bắn nhau với địch. Như vậy dưới làn mưa đạn cùng pháo của quân Tây Dương rất dễ chết sạch trước khi áp sát.

Nên nhớ lúc này pháo của tụi Pháp đã có thể bắn xa đến 3-4km, còn súng Minié rifle cũng có tầm bắn hiệu quả tới mấy trăm mét. San thiếu thiết kế tàu này chuyên để leo boong chiến đấu. Đến lúc đó để xem súng của tụi Tây nhanh hay đao của Trần gia lẹ.

Nhược điểm cố hữu của thuyền chèo sức người đó là không thể chiến đấu bền được và cũng không thể viễn chinh tung tăng khắp nơi. Khả năng vận tải lại thấp. Nhưng San Nhưng San chế thuyền này chỉ với đúng mục đích duy nhất là quần nhau với bọn Pháp ở Đà Nẵng. Các thứ không thiết thực khác dẹp hết.

Thuyền này cũng tốn đến 8000 lạng bạc tiền nguyên liệu, tính cả công thợ thì phải 13000 lạng. Nhưng so với mức 15000 lạng Minh Mạng chơi ngông đem đóng tàu hơi nước xong xếp xó - thì còn rẻ chán.

Địa điểm hẹn gặp James Smith Bush là ở Nhai Châu ( Tam Á- Đảo Hải Nam).

Đoàn hải thuyền của San thiếu hết 3 ngày mới vượt qua 250km để tới nơi.

Tất nhiên đến hải phận của nhà Thanh thì San Thiếu sẽ Không treo cờ Đại Nam mà thay bằng cờ Hồ gia với Trần Gia.

Quan quân nhà Thanh ở đây còn lạ quái gì hai nhà buôn lậu này nữa. Xong màn chào hỏi “tâm sự mỏng” theo đúng phép khi thuyền cập bến, đoàn người San thiếu cũng chia nhau lên bờ để lo việc, chỉ lưu lại một phần làm nhiệm vụ canh thuyền thôi.

Đảo Hải Nam có toán cướp của Dương Hùng Thanh hoạt động, nhưng giờ đây Dương Tú Linh và Vương Thiên Kiều không sợ. Vì bọn họ đi theo Cậu San, chưa kể thế lực họ Hồ- Trần ở đây không tầm thường.

Nếu thực sự đụng độ thì quan binh Đại Thanh dĩ nhiên sẽ đứng bên nhóm Hồ - Trần , những kẻ trực tiếp nuôi sống bọn này.

Cho nên Hùng Thanh không xuất hiện thì thôi, hắn dám chường mặt ra thì xác định tàn đời.

Tính riêng người của cậu San trên 6 thuyền đã là 300, bao gồm 100 hảo thủ “Thái Bình Thiên Quốc hệ Đông Vương” do Dương Nghi Thanh chỉ huy. Lính Trần gia dù không quen hải chiến, nhưng trang bị “khủng” với nỏ Genoa và 37 khẩu Colt cưa nòng. 500 mống cướp biển của Hùng Thanh mà dám đụng đội này cũng ăn đủ thiệt thòi.

Vì vậy nhóm San thiếu ung dung tiến vào trụ sở Trần – Hồ tại bến cảng Nhai Châu thôi.

Như đã nói , Hồ gia làm ăn không chỉ khắp Đại Nam mà bọn hắn còn vươn tới Đại Thanh, Chỗ này cũng không thiếu người của họ Trần với tư cách lực lượng bảo an của thương đội.

“ Con chào cậu…” Không đoán sai chứ, Cậu San vừa tới kho hàng Hồ gia là ở đây tấp nập người lao ra chào hỏi.

Không chỉ người họ Trần nô nức xông ra chào Cậu chủ mà người họ Hồ cũng xếp hàng ngay ngắn. Cả đám đều la lớn “ Chào Cậu San” ầm ĩ cả một khu bến cảng.

Chỉ nhiêu thôi đó đã khiến dân tình hiểu, bến cảng này xuất hiện cự long.

Nhưng cự long hiện sẽ có Bá Long xuất…

Hồ Bá Long nghe ồn ào bên ngoài thì ghé mắt qua khe cửa xem kẻ nào gây thị phi…

“ Á thằng San” Bá Long vui vẻ thò đầu qua cửa sổ kêu lên.

San ngước mắt lên. Hắn thấy một gương mặt mập mạp.

Tình cảm quái ác lại trỗi lên.

Phải, rất nhiều sự kiện cỗ thân thể này không nhớ nổi , nhưng mà tình cảm thân thuộc thì lại rõ mồn một khiến hắn biết người có cái tên bá đạo trước mặt là ai.

Cậu ruột kiêm bố vợ tương lai của San. Đã nói hai nhà Hồ - Trần quan hệ cực rắc rối. Cưới nhau loạn cả lên cho nên xưng hô thật đau đầu.

Trần Quang Thám ( Trùm Thám) ông nội của San là cưới bà Hồ Thị Cẩm Huyền ( bà nội San) và đẻ ra Cán Gàn.

Bà Hồ Thị Cẩm Huyền là chị gái của Ông Hồ Trương, gia chủ đời trước của Hồ Gia.

Ông Hồ Trương có ba người con trai là Hồ Bá Thương , Hồ Bá Long, Hồ Bá Hổ, lại có hai con gái là Hồ Thị Cẩm Mi, Hồ Thị Cẩm Quế.

Hồ Thị Cẩm Mi là mẹ của San thiếu, vợ của Cán Gàn, nghe đồn xinh đẹp vô cùng nổi tiếng đất Hà Tĩnh. Bà Mi “tai nạn” mất sớm. Nhưng trước khi đó vẫn kịp làm mai cho San và Hồ Thu Hương- con gái mới chào đời của Hồ Bá Long, em trai bà.

Cho nên mới có chuyện vợ chưa cưới của San thiếu năm nay mới 8 tuổi.

Bá Long tên rất bá nhưng chẳng có biết tí gì công phu võ vẽ, nhưng ông ta có tài ngoại giao cùng kinh thương. Cha vợ tương lai của San thiếu chính là phụ trách thương nghiệp của Hồ gia tới khu Đại Thanh. Cho nên Hồ Bá Long có mặt ở đây là chuyện bình thường.

“ Con chào cậu hai” San thiếu vui vẻ cười lớn vẫy tay…

“ Á thằng chó ni, con gái Cậu mi chưa cưới về đã thuận tay dắt gái…” Bỗng nhiên Bá Long ục ịch xắn tay áp lộ ra bắp tay mỡ giơ nắm đấm doạ dẫm.

Hắn nhìn thấy bên người con rể tương lai có hai người con gái xinh đẹp nên là gào lên.

Thật thì Bá Long chỉ đùa thôi, thời này đàn ông có tiền ai chả tam thê tứ thiếp. Với quan hệ Hồ- Trần, lại hai đứa đã đính hôn từ nhỏ thì con gái ông ta ăn chắc vị trí chính thê rồi…

“ Vớ vẩn… Cậu ni nói xàm… đây là em gái nuôi của con , còn đây là… em gái nuôi của Cán Đại Đầu”

Ngơ… toàn trường ngơ…

Nói dối cũng không biết ngượng mồm một chút. Em gái nuôi của hai cha con nhà ngươi? Ai tin được? Nuôi xong làm thịt hả….

Ai không tin chứ hai dì cháu nhà Dương Tú Linh tin. Không tin cũng ép bản thân tin. Ngày hôm nay Cậu Cả trước mặt mọi người nhận em gái… cô nhận thì sau này cấm có chối được. Và đây sẽ là tầng bảo hiểm cho cuộc sống sắp tới của hai dì cháu nhà này.

Nhạc phụ tương lai mặt mập từng thớ mỡ rung lên bần bật… sau đó là ôm bụng cười ha ha.

San thiếu thì vẫn đứng chống nạnh ưỡn ngực mặt vểnh lên… da mặt dày vô đối.

“ Thằng San , Mi đến Hải Nam mần cấy chi?”

Chuyện em gái chỉ là tình tiết phụ. Sau đó cha vợ và con rể vào phòng bàn công chuyện.

“ Cậu hai biết việc bọn Pháp đánh vô Đà Nẵng chớ?” San thiếu nhấp nhấp chén trà sau đó hỏi tới.

“ Tau chi mà không biết, chính tau là người báo về Huế cho vua quan ngoài nớ hay mà tìm cách phòng chống hè.” Hồ Bá Long vỗ vỗ bụng phệ mà nói chuyện.

“ Hả ... chuyện mần răng?” Tin tức quả thật khiến San thiếu bất ngờ, không ngờ cha vợ hắn cũng liên quan đến việc này. Cậu cả họ Trần hứng thú hẳn lên.

“ Có chi mô, thằng Đờ Gô Nỗ Lị [1] hấn mang mười chiến hạm hơi nước tập trung ở cảng ni. Mồm ngoác ra tuyên bố chiếm Đại Nam. Tau căm lắm không mần chi được, cho nên đành cho người về Huế báo tin trước. Mệ nhà hấn!” Cha vợ căm tức đập bàn chửi mắng.

Hóa ra là vậy, quân Pháp xuất phát từ Đảo Hải Nam, thảo nào Hồ gia nắm được tình báo.

“ Rứa cậu có biết bọn Pháp nó đánh về Đà Nẵng mà báo không, hay chỉ báo chung chung vậy?” Điều này rất quan trọng, cho nên San thiếu hỏi kỹ.

“ Có cấy chi mà không biết Bọn lính Phi Luật Tuân ( Phillipines) cho mấy ngụm rượu là khai sạch cả, tau không có thông tin chi tiết thì báo về làm chi? Rứa đánh đấm ra răng hè?”

Hồ Bá Long lại hào hứng mà hỏi ngược lại, hắn ở xa thông tin hơi bế tắc không hiểu chiến tranh đã đến mức độ nào. Bá Long muốn biết được khi mình có thông tin tình báo tốt về cho quốc gia thì Đại Nam sẽ đè một nhúm quân của Tây Dương mà đánh ra sao.

Trái với sự háo hức của Bá Long, mặt San thiếu sạm lại.

Đã biết trước thông tin vậy mà Đà Nẵng kém chút thất thủ.

Nghe nói Pháp liên quân với Tây Ban Nha, cử đi 3000 lính với 14 pháo hạm – trong khi phòng thủ Đà Nẵng chỉ có chừng 2000 quân chính quy.

Vậy mà đánh nhau đến ba tháng trời triều đình ngay bên cạnh chỉ điều động được 2000 quân đến ứng cứu. Thật chịu không nổi cách làm của Huế.

Vẫn biết Huế lo lắng nếu điều quá nhiều quân vào Đà Nẵng thì quân Pháp với sự cơ động của hải quân có thể chuyển vị trí tập kích vào kinh thành. Điều này cũng có cơ sở, Nhưng chẳng nhẽ cả nước Đại Nam gần mười triệu người mà quân đội chẳng đủ mấy vạn như vậy ư?

Rốt cuộc thì quân đội Đại Nam đã sa sút đến mức độ nào rồi.

San thiếu không thể tin nổi vì hắn lấy lực của Trần gia cũng có thể tập hợp được mấy ngàn quân cơ mà? Cả triều đình Huế chẳng nhẽ không bì được một cái Thổ hào nho nhỏ ở Hà Tĩnh?

Chú thích: [1](Phó Đô đốc Hải quân Charles Rigault de Genouilly gọi tắt là De Genouilly)


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc