Vương Gia Marxism

Chương 13: Tra khảo kiểu “Tây”



Sự thật thì Colt revolving rifle không yếu, dù sao nó cũng là hệ Rifle ( có rãnh khương tuyến) dĩ nhiên là mạnh hơn nhiều hệ Smoothbore ( nòng trơn). Chí ít tầm xa của dòng này dù kém hơn Minié rifle thì vẫn mạnh hơn nhiều mấy khẩu súng hoả mai cùi ở Đại Nam hiện tại.

Nhưng dùng súng này nhiều tai nạn quá , cho nên San thiếu không mặn mà. Vớ va vớ vẩn bắn một viên đạn mất một cánh tay thì quá báo rồi.

Việc tia lửa cháy ngược lan vào các buồng đạn khác lúc này không có phương án nào giải quyết triệt để được cả.

Tất nhiên ai dũng cảm dùng thì cứ dùng. San Thiếu là không dám chơi ẩu. Vả lại San đang muốn tìm mẫu súng để thử cho công tượng của hắn sao chép. Súng Colt quá phức tạp để có thể chế tạo thủ công.

Đang tính lúi húi tìm thêm mấy chiếc thùng thì một tiếng quát lanh lảnh vang lên làm San thiếu giật cả mình.

“ Buông Dì Kiều ra, nếu không tao bắn chết”

Một giọng nữ trẻ vang lên tiếng lơ lớ kiểu người ngoại quốc nói chuyện. Tuy nghe khá buồn cười, nhưng cũng có vài phần đe dọa, cộng thêm hơi run – chắc kiểu chưa trải sự đời.

Bốn người còn lại trong hành lang chật chội này có bốn hành động khác nhau.

Kiều thị đồng tử co rụt sợ hãi nhìn quận chúa phía cuối căn phòng đang run run cây súng chĩa lung tung. Khả năng cao nếu có nổ súng thì ả chết đầu nước.

Văn Biểng thì túm chặt tóc Kiều thị giật ngửa ra sau đồng thời núp thấp người lấy Kiều thị làm lá chắn. Đồng thời lưỡi dao nhỏ sắc lẻm dí mạnh vào vùng cổ gần nhất xuyên tới động mạch cảnh. Có thể nói thằng Biểng rất lành nghề , biểu hiện của hắn rõ ràng là đã có kinh nghiệm bắt người làm con tin. Tay mơ thì không đời nào phản ứng như vậy.

Trọng Ninh đại sư huynh cũng núp thế nhưng thiếu kinh nghiệm với súng ống cho nên thân người vẫn bại lộ đôi chút.

Còn San thiếu từ lúc nào đã nằm trên sàn nhà đồng thời tay chân lanh lẹ vớ lấy một khẩu súng không có thuốc nổ đồng thời la lớn bằng tiếng Quảng Đông.

“ 鼠标在脚下跑 (Dưới chân có chuột kìa!)

Đoàng.....

Tiếng súng nổ vang lên khiến cả Thiên Hương Lầu Kinh hãi....

Đám binh sĩ lẫn gia đinh từ dưới chạy ùa lên lầu ba....

Lúc này bên trong căn phòng bí mật dài hẹp như hành lang rất loạn.

San thiếu hối hận, hắn đúng là vừa nghịch dại. Không ngờ con bé nhà tú bà phản ứng mạnh như vậy với chuột.

Sau tiếng la của hắn là một tiếng hét còn lớn hơn. Tiếp theo là một màn “nữ hiệp” vứt luôn cả súng mà nhảy như choi choi để tránh chuột.

San thì rất rành súng ống thời này. ... uy lực không hề kém nhưng lại không an toàn, cực kỳ dễ cướp cò.. Cho nên “đoàng” một tiếng là tình hình bao hỗn loạn.

“ Biểng mi giết người chưa đó....” San thiếu hối hận vội hỏi dồn thằng Biểng phía trên.

“ Chưa giết thưa Cậu, giờ giết nhé..” Thằng Biểng rất kinh nghiệm lấp ló ẩn núp miệng nhanh nhảu đáp lại.

“ Giết con mệ mi á... yên cho Cậu làm việc” Cậu San bực mình quát...

Trọng Ninh đại sư huỳnh thành người thừa... học theo thằng San nằm dưới sàn , hết nhìn đông, lại ngó qua hướng tây.

Lúc này con bé nhà bà chủ Thiên Hương Lâu vẫn còn sợ hãi rúm ró, nhưng nó rất quyết tâm chiến đấu. Dù sợ đến gương mặt cắt không còn giọt máu vẫn bò lổm ngổm trên sàn tìm súng. Có thể nói con bé này cũng không phải dạng vừa đâu, tuy thiếu kinh nghiệm nhưng cũng thuộc dạng có tố chất trở thành dân “anh chị” cộm cán.

“Mày nhúc nhích tao bắn!” San thiếu lại hô bằng tiếng Quảng Đông. Tiếng hắn vang lên lần nữa. Lần này hắn rút kinh nghiệm, không chơi dại mà dọa chuột nữa...

Họng súng đen ngòm không mảy may rung động chĩa về phía trước.

“Tú Linh. Đừng động!” Kiều thị cũng sợ hãi thực sự mà gào lên một câu tiếng Hoa. Cũng vì thế mà lưỡi dao cứa vào cổ thị rớm máu..

Cô bé đang chổng mông bò lổm ngổm trên sàn thì dừng lại, ánh mắt căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về San Thiếu, lúc này đắc thế kiêu ngạo thò mặt ra khỏi tấm khiên thịt Kiều thị.

Tình cờ ánh mắt San thiếu hướng đến phía sau lưng cô bé. Một cái bàn khá cao đặt bài vị của hai người. Chỉ liếc sơ chữ đề trên đó cũng khiến hắn hơi giật mình “Thân phụ Dương Tú Thanh”, “Thân mẫu Vương Tuyên Kiều”. Tú Linh chứ không phải Tú Ninh sao?

Chuyện lớn....

Một loạt suy nghĩ nảy số trong đại não San thiếu lúc này. Hắn thả khơi khơi mà vô tình câu được cá lớn, thực sự lớn.
Nếu không nhầm thì có một đứa là con gái Đông Vương của Thái Bình Thiên Quốc. Khả năng lớn con bé đang bò lổm ngổm kia là con gái lão Dương rồi.

Còn việc Vương Tuyên Kiều là vợ của Tiêu Triều Quý và là em gái nuôi (nuôi để thịt ấy) của Dương Tú Thanh sao? Điều này từ từ điều tra, hẳn là có chuyện vui lắm đây... có đứa mọc sừng rồi, sừng rất chi là dài.

San mắt đảo một vòng tính toán, lúc này tình hình đã được khống chế hoàn toàn với khẩu súng không đạn. Thời gian ngắn như vậy chỗ này bốn phía tối om làm thế quái nào mà tìm ra thuốc nổ, hạt nổ và đạn dược? San doạ ma cán bộ mà thôi. Cơ bản là thành công ngoài mong đợi, và cả làng bị cuốn theo tiết tấu hắn muốn.

Đám binh sĩ ùa lên tầng ba cũng bị San thiếu đuổi xuống rồi, lúc này cậu và đại sư huynh đơn độc tra khảo hai “mẹ con” nhà tú bà Thiên Hương Lầu.

Võ Trọng Ninh có mặt nơi này, không thể nào tách hắn ra được. Cho nên San đang dùng mọi kỹ năng thẩm vấn cao cấp của mình để ám đạo hai mẹ con nhà này trả lời theo hướng hắn muốn.

Hai con hàng này thông minh, bắt sóng cực nhanh và cũng hướng theo ý được mớm cung mà trả lời.

Ví dụ như:

“ Bọn bây là hải tặc buôn lậu người Hoa đúng không?”

Dĩ nhiên là nhận ngay tắp lự. San thiếu liếc nhìn mấy cái bài vị bị xô đổ do “vô ý” thì đã biết trước đáp án rồi.

Nhận là hải tặc buôn lậu, cùng lắm là bị phạt, bị khống chế, nhưng kiểu gì cũng không chết. Thân phận thực sự mà bị lộ ra thì thôi, xác định..

Cho nên lúc này Kiều thị như muốn ưỡn ngực bự tự hào khẳng định bản thân là hải tặc đơn thuần đó.

Thế là Cậu San tiếp tục đánh mắt bí ẩn cho Kiều thị mà tiếp tục mớm lời.

“ Bọn mây buôn hoả khí , thuốc phiện… ngoài < kinh doanh> lầu xanh thì còn mần cái chi nữa?” San hỏi rất có ‘chiều sâu’.

Dĩ nhiên câu trả lời sẽ là Kiều thị khóc lóc than khổ thế này khổ thế kia, quê nhà bị quan phủ bức ép thế này thế kia mới bị bán đi làm kỹ nữ , rồi một câu chuyện lê thê làm sao để vật lộn bon chen thành “sự nghiệp” ngày nay.

Tình tiết thì lâm li. Nhân chứng vật chứng đủ hết, rất đáng tin cậy.

Cậu cả họ Võ nghe chuyện xưa đến há mồm kinh ngạc, đắm chìm vào cuộc đời chìm nổi của hai ả mà thổn thức. Thi thoảng lại chen mồm chửi chó tham quan, thi thoảng lại chen một câu chó sơn tặc, chó hải tặc vân vân…. Nói chung là đồng cảm với hai mẹ con này lắm.

San thiếu thì khịt mũi coi thường, không phải hắn khinh người xưa. Mà là thời này các biên kịch , đạo diễn phim điện ảnh còn chưa có. Cho nên mấy tên nghiệp dư này mới có đất diễn.

Người xưa thì ít có phương tiện giải trí, cho nên nghe chuyện xưa, nghe cố sự rất dễ thành trào lưu và đam mê. Cố sự thì toàn 3 thật 7 giả biên lung tung theo lăng kính của tác giả. Càng đông người nghe thì tiền thưởng càng đậm. Thế nên tác giả phải vẽ ra càng lâm li bi đát thì càng hay. Cho nên mới ra đường biên cố sự, kể chuyện quán trà tìm dăm ba đồng lẻ nuôi thân.

Mà đã làm cái ngành bán chữ kiếm tiền thì phải viết theo thị hiếu, theo yêu cầu của kẻ đưa tiền đúng không? Cho nên một trào lưu truyện quán trà cứ thế hình thành. Thậm chí loại “văn học” này còn lan nhanh hơn kiểu học thuật.

Học thuật khó nuốt, không phải ai cũng có đủ trình độ đọc vào hiểu. Nhưng kiểu văn xuôi, cố sự, chuyện nhảm lại rất gần gũi người dân và dễ hiểu nên số lượng đông đảo khán giả ít hiểu biết sẽ đón nhận nhanh chóng.

Tất nhiên kiểu trà truyện, cố sự, không phải là xấu, nếu các tác giả còn chút lương tâm mà viết lách thì hon sẽ truyền tải được những thứ tốt đẹp cho xã hội.

Còn những kẻ đếm chữ tính tiền, viết theo thị hiếu số đông thì lấy đâu ra bản sắc , lấy đâu ra truyền đạt được giá trị nhân văn?

Võ Trọng Ninh chính là kẻ hay nghe cố sự thành thói quen như vậy. Không chỉ riêng gã, nhiều người thời này đều có chung bệnh như vậy. Cán Gàn cũng là điển hình đó thôi.

Nhưng nói đi cũng nói lại, cố sự hai mẹ con nhà “ Hải Tặc” này rất đặc sắc, có đủ logic, có cao trào, nút thắt, điểm nhấn, có tình cảm xúc động, có đau buồn, cảm thương, các địa danh nhân vật đều rất thật…

Thằng San chỉ cười gằn trong bụng, “cũng đầu tư chất xám ra gì phết.”, Hai ả này mà sống ở thời hiện đại làm Youtuber dạy đời hoặc bán hàng đa cấp thì cũng khó nghèo lắm. Lừa được khối kẻ nhẹ dạ chứ đùa.

Hẳn cố sự này có văn mẫu sẵn , sau đó có thể lồng một chút bản thân của chính họ từng trải, trộn ra một “Chuyện đời cô Lựu” rất hợp lý và hấp dẫn.

“ Nói như vậy chỗ hoả khí Tây Dương này bọn mi vận chuyển vào bờ để chờ được giá mới bán hè?” Câu hỏi này chả ai ngu mà phủ nhận?

“ Vâng vâng… chúng tôi mới vận vào bờ không lâu , muốn tìm tài chủ nào đó để bán đi thì các ngài ập tới” Kiều thị ra vẻ tội nghiệp thút thít, ánh mắt mị lị liếc Võ đại sư huynh cùng Trần tiểu sư đệ.

Mụ yêu tinh này…. San thiếu chửi ầm lên trong bụng.


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc