Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 37: 37




* Đầu cá hấp ớt : Đầu cá hấp là đặc sản của Hồ Nam.

Thời tiết ở nơi đây thường ẩm ướt, dễ khiến con người mệt mỏi.

Vì vậy, người dân địa phương rất thích ăn ớt đỏ để giữ sức khỏe.
Nghỉ đông trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt liền khai giảng.
Tháng 3 học kì mới có hoạt động lớn ---- " Internet + cuộc thi sáng tạo và khởi nghiệp dành cho sinh viên ".

Đây là sự kiện có ảnh hưởng lên trên toàn quốc, lần này đại học Hoa Quỳnh là bên đứng ra tổ chức, tất nhiên sự kiện sẽ càng được chú trọng.
Theo như lời của bộ trưởng của cục đối ngoại Chương Hoàn Hải ngay từ tháng 1, cục đối ngoại không chỉ tài trợ mà còn cung cấp các dịch vụ cho hoạt động chính của trường, Các thành viên dù mới hay cũ của các ngành đều được cổ động tham gia các nhiệm vụ.

Tần An Nhiên được phân làm nhiệm vụ đón tiếp các vị khách quý, không chỉ ở bên ngoài tiếp đón mà còn phụ trách dẫn đường để các vị khách quý vào tham dự , đi ăn cơm rồi về khách sạn.
Trong ngày diễn ra hội nghị, sau khi Tần An Nhiên tiếp đón các vị khách quý vào hội trường, Sau đó đi dến phía sau hội trường vị trí trống đứng, chờ hội nghị kết thúc thì đưa khách quý đến phòng tiệc rượu.
Không có việc gì làm, cô nhìn quay hội trường.

Thực ra có thể rõ ràng nhận thấy trường học vô cùng coi trọng hội nghị này.

Trong hội trường được trang trí vô ng lộng lẫy, bốn phía đèn, trên mặt đất trải thảm đỏ, bục phát biểu màu sắc rực rỡ.

Tần An Nhiên còn nhìn thấy các giáo viên bộ môn cùng các vị lãnh đạo đã sớm có mặt, đều bận rộn ở phía trước.
Trong hội nghị còn có những người tình nguyện đến từ những ngành khác, phụ trách tổ chức hội nghị, nhưng cô không quen.
Chỉ chốc lát, khách quý vào chỗ ngồi, người tham dự đến đông đủ, cuộc thi liền bắt đầu.

Sau khi lãnh đạo cùng khách quý phát biểu, thì chính là lúc các đoàn đội giới thiệu hạng mục khởi nghiệp.
Khác nghề như cách núi*, Tần An Nhiên không nghe hiểu nội dung cụ thể cùng những con số màu sắc sặc sỡ trên ppt của bọn họ, nhưng cô cũng không dám tránh đi vì sợ khách quý cần gì đó.

Cứ vậy đứng yên ở sau, đợi hội nghị kết thúc.
* không cùng ngành nghề nên không hiểu được kiến thức của ngành đó.
Nghe được một lúc thì lại đi đi lại lại.
Đột nhiên, ánh mắt cô hướng lên bục phát biểu.
Người kế tiếp lên hóa ra là Hứa giác.
Bởi vì việc học bổ túc TOEFL đã kết thúc, nên từ khi khai giảng tới này hai người không có gặp mặt.
Cho tới giờ đây là lần đầu cô thấy cậu mặc âu phục.

Đồ màu đen, được may tỉ mỉ, vừa vặn với dáng người cao ráo của cậu.

Tóc cậu ngắn hơn so với lúc nghỉ một chút, sự ngây ngô của thiếu niên đã giảm đi.

Ánh đèn sáng chiếu rọi xuống, cậu tỏa sáng vô cùng, trong mắt có những tia sáng rực rỡ, khuôn mặt rõ nét, lộ ra vẻ mặt chăm chú, cả người toát ra khí chất hòa nhã cao quý , vô cùng xuất sắc.
Hứa Giác như vậy, khác xa so với ấn tượng của cô.
Cô không tự chủ được mà ngẩn người ra.
Trên bục, Hứa Giác bắt đầu giới thiệu hạng mục của đội mình.

Lời ít mà ý nhiều, từng cử chỉ đều toát sự chín chắn, trưởng thành, giống như cậu là tiêu điểm của cả hội trường, khiến mọi người nhìn chăm chú không thể thoát khỏi.
" Rất đẹp trai đúng không ? "Bỗng nhiên một giọng nữ ở cạnh vang lên
Tần An Nhiên quay đầu nhìn, là người tình nguyện phụ trách hội nghị.


Mặt trái xoan, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng cô không nghĩ ra đã từng gặp qua ở đâu.
Nữ sinh kia mang theo vẻ mặt có chút tự hào, lại tiếp tục nói : " Tớ với cậu ấy cùng câu lạc bộ, là câu lạc bộ thể dục.

Cậu ấy chơi bóng rổ vô cùng giỏi, cậu không biết chứ nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy lắm, mỗi lần tập luyện bóng rổ đều có rất nhiều nữ sinh chạy tới xem cậu ấy chơi bóng rổ.
" Ồ, vậy sao..." Tần An Nhiên đáp, cô cũng không biết nên nói gì.
Dường như nữ sinh kia tìm thêm thứ để kể, nói liên tục : " Cậu ấy rất có năng lực, cậu ấy đã thành lập một đội trong học kì trước, hiện tại đã bắt đầu dự án Internet lớn đó, những người trong đội căn bản không cùng cấp với cậu ấy, lần này khả năng sẽ đạt được giải nhất, tiền thưởng lên tới 100 vạn đó.

Có điều nghe nói nhà cậu ấy giàu lắm, chắc cũng không để ý chuyện tiền thưởng đâu.

Tớ nghe nói, cậu ấy không hoàn toàn vì giải thưởng, mục đích là để tạo mối quan hệ với các công ty lâu dài về sau...!"
Nữ sinh kia tự nói rất nhiều, làm bộ dáng hiểu Hứa Giác vô cùng.

Tần An Nhiên không muốn cắt ngang cô ấy, chỉ yên lặng lắng nghe.
Hơn nữa, nhưng lời mà cô ấy nói, cô quả thật không biết.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe cậu nói qua.
Trên bục Hứa Giác đã giới thiệu xong, lại trả lời những vấn đề mà khách quý đưa ra.

Nhìn ra được rất nhiều người phụ trách của các công ty cảm thấy hứng thú với hạng mục của cậu, cứ như vậy trao đổi một hỏi một đáp vô cùng thú vị.
Hứa Giác trả lời rất tốt, thành thạo, khiêm tốn mà mà chặt chẽ cẩn thận.
Tần An Nhiên chưa từng thấy mặt này của cậu.
Cô cảm thấy người trưởng thành trên bục kia không giống với nam sinh kiêu ngạo lại có chút ngây thơ ở cạnh cô kia.
Chương trình hội nghị buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, sau khi Tần An Nhiên dẫn khách quý đến phòng thì liền trở về hội trường.

Người tình nguyện tập trung tại đây ăn cơm.
Nhưng vì cô tới muộn, cơm hộp trong thùng đã bị mọi người lấy hết.

Hỏi một chút thì cơm sau 30 phút mới có thể đưa tới.

Không có cách khác nên cô đành đến chỗ bàn tiệc trà cầm ít bánh đến chỗ ngồi ở hành lang ăn lót bụng.
Bỗng nhiên, nghe được những tiếng nói chuyện cười đùa.
Cô quay đầu nhìn, là Hứa Giác.

Xung quanh cậu còn có ba bốn nam sinh, đều mặc âu phục.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện cười đùa.
Nhìn thấy Tần An Nhiên, Hứa Giác có chút ngạc nhiên.
" Sao cậu ở đây ? " Hứa Giác hỏi.
" Tôi là người tình nguyện.

" Tần An Nhiên đáp, rồi cắn một miếng bánh quy.
Hứa Giác nhìn cô, hơi nhíu mày : "Sao cậu lại ăn bánh quy, người tình nguyện các cậu mặc kệ không ăn ? "
" Tạm thời trong thùng hết cơm.

"

Những người còn lại nhìn bộ dáng của Hứa Giác, cũng không biết quan hệ chính xác của hai người là gì, thử đề nghị nói : " Nếu không thì vị mỹ nữ này cùng chúng tôi ra ngoài ăn ? "
" Không cần, cám ơn.

"Tần An Nhiên cười rồi xua tay, từ chối nói " Tí nữa tôi còn phải nghênh tiếp các vị khách quý trong phòng tiệc, không thể đi xa.

"
Hứa Giác nhìn cô, không nói gì.
Khi vừa cùng bọn họ ra khỏi hội trường, cậu quay đầu nói với bọn họ : " Các cậu tự đi ăn đi.

Cứ chọn món mình thích, có gì tôi sẽ trả.

"
Ánh mắt dò xét bọn họ tập trung vào khuôn mặt cậu, dường như hiểu được gì đó.

Không nói thêm, giơ tay chào cậu rồi đi.
Bên này Tần An Nhiên tiếp tục ăn bánh quy, mới vừa ăn xong một gói, đang chuẩn bị xé gói tiếp bỗng nhiên nhìn thấy một đôi chân thẳng tắp xuất hiện ở trước mặt.
Cô ngẩng đầu , là Hứa Giác.
" Sao cậu lại quay lại ? "
" Đi, theo tôi đến phòng nghỉ ăn cơm.

Hứa Giác không nói gì thêm, lập tức cầm lấy gói bánh trong tay cô, sau đó kéo cô đến hành lang khác.
Tần An Nhiên không kịp phản ứng, liền đi theo cậu tới một phòng nghỉ.

Phòng nghỉ không lớn, bên trong có bàn cùng sô pha, trên bàn có ít tài liệu cùng máy tính.
Đây phòng nghỉ riêng cho các đội được nhà trường chuẩn bị.
Hứa Giác đưa hai hộp cơm đặt trên bàn gần lại chỗ hai người, thuận tay đưa một hộp đến trước mặt Tần An Nhiên : "Này, đây là cơm cho những người tham gia, dù sao bọn họ ra ngoài ăn rồi, cậu cứ ăn đi.

"
Tần An Nhiên gật đầu.

Mở hộp cơm trước mặt ra, là 2 món mặn và 2 món rau.

Món mặn là đầu cá hấp ớt và thịt lợn nấu chín hai lần*.

Cô cầm lấy chiếc đũa dùng một Hứa Giác đưa cho, do dự một chút, sau đó liền ăn rau với cơm.
* là một món ăn của Tứ Xuyên, Trung Quốc.
" Cậu không ăn mỡ đúng không ? " Cậu ngồi xuống đối diện cô, mở hộp cơm trước mặt ra, đổi vị trí hai hộp " Chúng ta đổi đi.

"
" Ơ, vừa rồi tôi nếm qua rồi...!" Tần An Nhiên lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Hứa Giác đã đổi, lộ vẻ mặt không sao cả, tháo bọc ngoài của đũa dùng một lần ra.
Tần An Nhiên mím môi, không nói gì cả, nhìn thoáng qua suất trước mặt : gà xào với khoai tây và thịt bò xào ớt xanh.

Cô cầm đũa, ăn một miếng thịt gà.


Đứng một buổi sáng, quả thật cô có chút đói bóng.
Bỗng nhiên, một miếng đầu cá hấp ớt được đưa tới vào hộp cơm của cô.

Cô ngẩng đầu, là Hứa Giác cho cô.
" Cậu không phải thích ăn cá sao ? " Cậu hỏi.
Tần An Nhiên nhìn thịt cá trong hộp cơm, sửng sốt một lát.

Cô nhớ lại lúc ở nhà bà nội lúc còn học lớp 12, cậu cũng gắp cho cô thịt cá.

Cho nên, kỳ thật cậu vẫn để ý cô thích ăn gì.
Cô còn nhớ lúc học lớp 10, cậu trực tiếp lấy đi sữa chua dâu tây cô thích.

Nhưng hiện tại, cậu đã nhường những gì cô thích.
Hứa Giác, quả thật khác trước kia.
Tần An Nhiên đang nghĩ, Hứa Giác ở đối diện bỗng lên tiếng, mỉm cười, giọng điệu mang chút trêu chọc : " Tôi cũng gắp đồ ăn cho cậu, gọi tôi một tiếng Hứa ca ca nghe chút đi? "
" ...............!" Tần An Nhiên không nói gì mà nhìn cậu.
Vì sao mà hình tượng của cậu từ trước đến nay đều không duy trì được 3 giây ?
" Tôi vì sao phải gọi chứ ? " Cô không cam lòng yếu thế mà phản kích " Một cái đầu cá mà đã tính thu mua tôi ? "
" Không gọi thì thôi vậy.

" Vẻ mặt Hứa Giác thản nhiên, ăn một miếng cơm " Đỡ phải coi tôi như anh trai.

"
"................"
Từ trước giờ cô cùng cậu đấu võ mồm sẽ không thắng được, Tần An Nhiên đơn giản không thèm nói lại, chuyên tâm ăn cơm.

Cô gắp một ít ớt băm trên đầu cá bỏ vào miệng, rất mềm, vị ớt băm cay thẩm thấu vào thịt cá, vô cùng thơm ngon.

Quả thật, ăn rất ngon.
Cô thoáng nhìn, Hứa Giác ở đối diện đã cởi áo khoác xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng, cà vạt cũng kéo xuống một ít.

Cậu xắn tay áo lên, lộ ra phần nhỏ cánh tay trắng mà săn chắc, mạch máu màu xanh như ẩn như hiện.

Thoạt nhìn cả người không nghiêm túc như vừa rồi trên sân khấu, yên tĩnh trầm ổn nhưng chứa cảm giác tự tại, dễ chịu.
Cậu đang vùi đầu ăn cơm, nhưng dường như tâm tư không đặt vào việc ăn cơm mà suy nghĩ việc khác.
" Kỳ thật hôm nay tôi rất ngạc nhiên.

" Tần An Nhiên chậm rãi mở miệng nói.

" Không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp cậu.

"
" Vì sao, vì nền tảng tôi yếu ? " Hứa Giác nghe lời cô nói liền ngẩng đầu, cười khẽ một chút.
"..........Không phải, lúc trước vì sao không nghe cậu nói cậu làm ở hạng mục khởi nghiệp ? "
" Còn chưa làm nên thành tích gì, nói cái gì chứ.

" Giọng điệu Hứa Giác thản nhiên.
Cô nghĩ đến nữ sinh tình nguyện vừa rồi khen cậu có một không hai trên thế giới kia lại khác với lời cậu tự nói, hơi mỉm cười, không nói gì cả.
Bỗng nhiên, Tần An Nhiên thoáng nhìn ngoài cửa phòng nghỉ khép hờ có ai đó ló đầu vào nhìn.

Cô hơi nghiêng sang một bên, muốn nhìn xem là ai.
Hứa Giác chú ý tới động tác của cô, xoay người nhìn theo tầm mắt của cô.


Cửa bị đẩy ra một chút, lộ ra khuôn mặt của nữ sinh, là nữ sinh tình nguyện vừa rồi.
Hứa Giác nhìn thấy cô ấy, nhíu mày, không nói chuyện.
Nữ sinh kia giật mình khi nhìn thấy Tần An Nhiên : "Cậu....tình nguyện viên có thể ăn ở phòng nghỉ cho thí sinh tham gia sao ? "
Tần An Nhiên hiểu được, cô ấy hiểu lầm là mình tự ý tiến vào phòng nghỉ và ăn cơm hộp cho thí sinh tham dự, đang muốn giải thích một chút.
Hứa Giác ở bên mở miệng, giọng điệu cứng rắn, lạnh nhạt : " Đỗ Thi Vũ, cậu có chuyện gì sao ? "
Đỗ Thi Vũ ? Tần An Nhiên nghe thấy cái tên liền nhớ đến thời điểm ngày mà sinh viên tham gia hoạt động phá băng, nữ sinh trong sáng dễ nhìn ngồi sau Hứa Giác, cùng trường với Tống Thư Giai.
Đỗ Thi Vũ nhìn vẻ mặt Hứa Giác có chút không vui, vội vàng nói : " À, không có gì, chỉ tùy tiện nhìn xem thí sinh các cậu có cần gì không.

Vừa lúc đợt cơm thứ hai chưa tới, cho nên thừa dịp lúc nghỉ này xem có thể giúp được gì ....."
Sau khi Tần An Nhiên nghe cô ấy nói, nhìn thoáng qua trong góc phòng còn có mấy phần cơm, chần chừ nói : " Trong đây còn vài phần cơm, nếu không thì cậu lấy trước một phần ăn đi.

"
Đỗ Thi Vũ tiến về phía trước hai bước, nhưng không có đưa tay lấy.

Cô ấy vẫn để ý đến vẻ mặt Hứa Giác, nhẹ nhàng hỏi : " Có thể sao..."
Hứa Giác nhìn cô ấy, mở miệng nói : " Cô ấy lên tiếng, sao tôi có thể không đồng ý ? "
Sau đó cậu quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Đỗ Thi Vũ sửng sốt một chút, tựa như cảm nhận được ý trong lời nói của cậu.

Cô ấy tới chỗ cơm hộp lấy một phần, sau đó dò hỏi : " Hóa ra hai người quen nhau à ? "
" Ừ.

" Tần An Nhiên ngượng ngùng cười với cô ấy.
Đỗ Thi Vũ " ồ " một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ, lại có chút oán giận.

Vừa rồi trước mặt Tần An Nhiên giới thiệu về Hứa Giác lâu như vậy, kết quả là người ta lại quen thuộc hơn so với mình, giống như bị đùa bỡn vậy.
Tần An Nhiên cảm thấy oan uổng, rõ ràng cũng không phải cô chủ động hỏi về Hứa Giác, Đỗ Thi Vũ liên tục nói, cô cũng không muốn cắt ngang cô ấy.
Đỗ Thi Vũ cầm một phần cơm, liền ngượng ngùng rời đi.
Trong phòng lại yên tĩnh lại.
Tần An Nhiên đang ăn cơm, tùy ý tìm đề tài nói chuyện phiếm với Hứa Giác : " Tôi nghe nói, cuộc thi lần này còn có tiền thưởng.

"
" Ừ.

" Hứa Giác lên tiếng.
" Máy tính thật sự có lợi, có thể kiếm được tiền.

" Trong giọng nói của cô lộ ra sự ngưỡng mộ " Sở dĩ lúc trung học tôi chọn khoa học tự nhiên cũng là vì về sau có thể kiếm tiền, nhưng khoa sinh vẫn kém xa máy tính.

"
" Không sao, chọn điều cậu thích là được rồi.

"
" Tôi cũng hy vọng vậy, nhưng cuộc sống sao có thể không lo về tiền và cơm ăn áo mặc chứ ? " Tần An Nhiên cảm khái một câu.
" Cậu không cần lo.

" Hứa Giác bỗng nhiên cúi đầu nhẹ giọng nói một câu.
" Hả ? "
Hứa Giác nhướn mày, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ : " Làm nũng với tôi, tôi nuôi cậu.

".