Vùng Cấm

Chương 30



Chiều hôm đó, đoàn khách gồm hơn hai mươi người đến thăm trại giam đều là cán bộ cấp cao của một doanh nghiệp tầm cỡ.

Hồi còn làm người ghi chép giấy tờ ở tòa án, Giang Trì Cảnh từng gặp nhiều trường hợp lợi dụng chức vụ cấp cao để tham ô, biển thủ công quỹ. Đối với những kẻ có quyền lực như thế này đúng là nên phổ cập giáo dục về mặt pháp luật cho họ.

“Giờ là thời gian tự do nên hầu hết phạm nhân đều không ở trong phòng giam.” Trưởng ngục vừa đi đằng trước vừa giải thích cho khách thăm tù.

Đến thăm nhà tù dĩ nhiên sẽ có nhiều yêu cầu khác biệt so với đi thăm các nơi khác, ví như không được rời khỏi đội hình, không được tự ý chụp ảnh, phụ nữ không được mặc váy,…

Có lần nhà tù phía Nam đón một đoàn học sinh cấp hai đến thăm, mấy đứa nhõi tò mò thế là cứ chạy lăng quăng khắp nơi khiến cán bộ nhà tù được một phen mất mật. Cơ mà lần này đoàn thể đến thăm đều là quản lý cấp cao của công ty, dẫn dắt người trưởng thành thế này sẽ đỡ phiền toái hơn.

Giang Trì Cảnh nhàn nhã đi sau cùng hàng ngũ, anh bắt đầu quan sát mỗi người trong đoàn theo thói quen. Họ đều là nhân viên của một công ty niêm yết, để lên được vị trí quản lý thế này thì tuổi tác cũng chẳng còn trẻ mấy. Nhưng dù là nam hay nữ đều rất chú trọng vẻ ngoài của bản thân nên họ không hề mang cảm giác uể oải thường thấy của người trung niên.

*Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp – theo Google.

“Chào cán bộ.” Người phụ nữ đi cuối đoàn có vẻ như không nghe rõ tiếng của trưởng ngục nên quay sang trò chuyện cùng Giang Trì Cảnh, “Bình thường các cháu làm việc chắc cũng mệt lắm nhỉ?”

“Cũng tùy thôi ạ.” Giang Trì Cảnh đáp, “Có chức vụ làm tương đối vất vả, có chức vụ lại khá nhàn nhã.”

Ví như chức quản lý thư viện của anh đây, tuy tiền lương thấp hơn các đồng nghiệp khác nhưng được cái lại là chức vụ nhẹ nhàng nhất trong tù.

“Các cháu làm việc chắc không theo quy định giờ công đâu đúng không?”

*Quy định giờ làm việc cho người lao động bên Trung là mỗi ngày làm 8 giờ, một tuần 40 giờ thôi.

“Hầu hết là không ạ. Một tuần đi làm 72 giờ, được nghỉ 24 giờ.”

“Thế cháu thì sao?”

“Cháu ạ?” Giang Trì Cảnh thoáng ngạc nhiên. Sao đang yên đang lành lại đá qua chuyện riêng của anh rồi?

“Cháu là nhân viên văn thư nên sáng 8 giờ đi làm, chiều 5 giờ về ạ.”

“Thế tốt rồi.” Người phụ nữ gật gù suy ngẫm, “Cháu có người yêu chưa?”

Giang Trì Cảnh bỗng có dự cảm không ổn, bởi vì giọng điệu của bà cô này y chang mấy vị họ hàng trong nhà anh.

“Dạ chưa ạ.” Do không quen nói dối với người lạ nên Giang Trì Cảnh đành thật thà đáp lời.

“Năm nay cháu nhiêu tuổi rồi?” Người phụ nữ lại hỏi.

“Sắp ba mươi ạ.” Chính xác là hai mươi bảy nhưng Giang Trì Cảnh cố ý không nói rõ.

“Cô nhìn không ra luôn đấy. Thế tốt quá rồi, cô có nhỏ cháu gái trông xinh lắm, lại ưu tú nữa. Mỗi tội nó kén chọn quá nên tới giờ vẫn chưa có người yêu. Giờ con bé hăm chín rồi, cũng sắp ba mươi đây này.”

Chậc, quả nhiên nói một hồi là ra vấn đề y như Giang Trì Cảnh dự đoán. Xem ra dù có là tầng lớp bình dân hay thành phần ưu tú thì mãi mãi cũng không thoát khỏi vấn đề quen thuộc đó là – đi xem mắt.

“Cháu gái của cô giỏi giang lắm, thu nhập hàng năm cao cực nên nó không quan tâm điều kiện kinh tế nhà trai đâu, chỉ cần hợp nhau là được. Làm cái nghề như cháu chắc là ít tiếp xúc với phái nữ lắm nói chi là kiểu con gái xuất sắc như cháu cô có đúng không nè? Muốn thử làm quen không cháu?”

Công việc của Giang Trì Cảnh đúng là ít tiếp xúc với phái nữ, nhưng vấn đề là chuyện này vốn không ảnh hưởng đến việc yêu đương của anh.

“Cô có cháu gái nay đã hai mươi chín rồi cơ ạ?” Giang Trì Cảnh nhanh trí đổi đề tài, “Nhìn cô cháu còn ngỡ cô mới hơn ba mươi tí thôi.”

Thật ra Giang Trì Cảnh cũng không nói dối, những người thành công thế này đều rất chú trọng việc giữ gìn nhan sắc, người phụ nữ trước mặt anh nhìn thoáng qua đúng là chỉ hơn ba mươi chút thôi.

“Úi giời nào có, cơ mà trông cô như ba mươi có lẻ thật đấy à?”

Giang Trì Cảnh rốt cuộc cũng thành công chuyển sự chú ý của người phụ nữ sang đề tài làm thế nào để có được vẻ ngoài trẻ trung.

Thăm khu nhà giam xong, đoàn người tiếp tục đi đến căng tin và chỗ tắm rửa, sau cùng mới đi đến khu gieo trồng dâu tây. Trồng dâu là một trong những mảng giúp nhà tù phía Nam kiếm được nhiều tiền nhất. Ở đây từng có phạm nhân là một chuyên gia trong ngành nông nghiệp, người này đã tạo nên giống dâu có năng suất cao. Sau lại có thêm một chuyên gia về kĩ thuật thiết bị giúp cải tạo lại khu nhà kính nên dâu trồng ở nhà tù phía Nam cho ra năng suất rất cao.

Khu nhà kính trồng dâu tây rộng cỡ nửa sân bóng, vừa bước vào đây sẽ được hưởng ngay cơn gió mát rượi. Tuy Giang Trì Cảnh đến nhà tù phía Nam làm đã hơn nửa năm nhưng anh chưa bao giờ đến khu vực phân xưởng phía sau tòa nhà công vụ này.

“Phạm nhân bắt đầu lao động lúc hai giờ, hiện các anh chị có thể nhìn thấy tên phạm nhân nổi tiếng kia đang hái dâu tây.” Trưởng ngục chỉ Trịnh Minh Dịch đang đứng cách đó không xa.

Nhìn quanh quất cả khu nhà kính cũng chỉ có vài phạm nhân đang lao động, trừ Trịnh Minh Dịch vừa được trưởng ngục nhắc tới, còn lại đều là những phạm nhân ngoan hiền có biểu hiện tốt, xem ra là đã được sắp xếp hết rồi.

“1017.” Trưởng ngục gọi, “Qua đây nào.”

Trịnh Minh Dịch đặt chiếc giỏ đựng đầy dâu tây xuống, vừa gỡ bao tay vải ra vừa đi về phía đoàn khách.

Giang Trì Cảnh vô thức đi lên trước, vốn Trịnh Minh Dịch đang đi đến và nhìn về phía anh nhưng khi lướt qua đoàn người, vẻ mặt hắn bỗng có hơi thay đổi, Trịnh Minh Dịch không tiếp tục nhìn anh nữa.

“Đây là thủ phạm trong vụ án kinh tế từng gây chấn động cả nước.” Trưởng ngục giới thiệu, “Sau khi đến cải tạo tại nhà tù của chúng tôi, tư tưởng cậu ấy đã được khai sáng rất nhiều.”

“Hóa ra là Trịnh Minh Dịch.” Một kẻ dẫn đầu trong đoàn lên tiếng, dùng vẻ bễ nghễ nhìn Trịnh Minh Dịch, “Cơm tù ngon không?”

Nghe người đó nói thế, Giang Trì Cảnh thấy hơi kì lạ. Nói năng thế này nào có giống biểu hiện của người xa lạ với nhau?

Lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Trịnh Minh Dịch, Giang Trì Cảnh đoán vụ án kinh tế của hắn hẳn đã gây ảnh hưởng khiến công ty này tổn thất nghiêm trọng. Nhưng ngay lập tức Giang Trì Cảnh vội phủ định suy nghĩ này khi nghe Trịnh Minh Dịch đáp lời.

“Cũng được.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Thế còn chủ tịch Lưu? Bồ nhí của anh bê một đống tiền của công ty đi như vậy, mấy cổ đông có biết vụ này không?”

Trịnh Minh Dịch vừa dứt lời, mấy tay quản lý còn lại lập tức bốn mắt nhìn nhau chẳng hiểu mô tê gì.

Chủ tịch Lưu sầm mặt, gằn giọng quát: “Mày nói điên nói khùng cái gì đấy?”

Trưởng ngục hiển nhiên cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng trước mắt cứ nên hòa hoãn đôi bên đã, “Ừ thì… 1017 à, cậu kể sơ cho họ nghe về cuộc sống trong tù đi, có điều gì mà bản thân bỗng sâu sắc nhận ra được thì càng tốt.”

Giang Trì Cảnh đã từng dặn dò Trịnh Minh Dịch cứ nói những thứ mà trưởng ngục thích nghe nhất, ví như cảm ơn công lao nhà tù đã cải tạo, hứa sau khi ra tù sẽ làm người cho thật tốt vân vân và mây mây. Nói như thế sau này biết đâu sẽ được hưởng thêm đãi ngộ đặc biệt gì đó.

Nhưng ai ngờ Trịnh Minh Dịch lại đáp, “Nhận ra điều gì à? Giờ tôi nhận ra đi tù là lựa chọn vô cùng đúng đắn đấy.”

Giang Trì Cảnh:?

“Ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi rõ ràng, cơm căng tin rất bổ dưỡng, lao động cũng toàn việc nhàn, quan trọng nhất là…” Trịnh Minh Dịch nói đến đây thì quay sang nhìn Giang Trì Cảnh, “Quản giáo rất đáng yêu.”

Giang Trì Cảnh:???

“E hèm… Thế đủ chứng minh điều kiện nhà tù của chúng ta quá tốt.” Trưởng ngục nhanh chóng cướp lời.

“Trưởng ngục, với phạm nhân thế này thì còn có cách nào để cảnh tỉnh họ không?” Chủ tịch Lưu nhíu mày hỏi.

“À chuyện này hả, chúng tôi cũng có phòng biệt giam đấy. Nếu các vị có hứng thú thì có thể ghé nhìn thử.” Trưởng ngục vội nháy mắt với Giang Trì Cảnh, ra hiệu anh mau lôi Trịnh Minh Dịch đi chỗ khác.

Sau đó trưởng ngục tiếp tục đưa đoàn khách thăm đến phía bên kia của nhà kính để nhờ một phạm nhân khác giới thiệu về các sản phẩm làm từ dâu tây được sản xuất trong nhà tù.

Giang Trì Cảnh cũng không đi theo đoàn người nữa mà cùng với Trịnh Minh Dịch quay trở lại chỗ ban nãy hắn đặt chiếc giỏ xuống.

“Anh quen chủ tịch Lưu à?” Giang Trì Cảnh tò mò hỏi.

“Ông ta là bạn của Ngô Bằng.” Trịnh Minh Dịch đáp.

Ngô Bằng chính là ông chủ của công ty Hằng Tường, cũng chính là sếp cũ của Trịnh Minh Dịch. Nếu Giang Trì Cảnh đoán không lầm, kẻ hại Trịnh Minh Dịch vào tù rất có khả năng là Ngô Bằng.

“Anh từng làm ăn với ông ta hả?” Giang Trì Cảnh lại hỏi.

“Tính ra là không.” Trịnh Minh Dịch cầm chiếc giỏ đi đến bên cạnh bồn rửa tay, vừa rửa dâu vừa trả lời Giang Trì Cảnh, “Ông ta và Ngô Hằng có giao dịch ngầm với nhau, vụ án của tôi gây thiệt hại cho nhiều công ty là thật nhưng chủ tịch Lưu hưởng lời trong vụ này nhiều hơn.”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Dịch chủ động kể về vụ án với Giang Trì Cảnh. Anh bỗng nhớ tới bằng chứng mà Quan Vĩ từng nói, “Manh mối trong tay anh có phải là băng ghi âm cuộc nói chuyện của ông ta với Ngô Bằng phải không?”

Trịnh Minh Dịch lặt hết lá trên đầu quả dâu tây, hắn nhìn Giang Trì Cảnh rồi đáp, “Tôi không có manh mối gì đâu.”

Xem ra Trịnh Minh Dịch vẫn chưa sẵn lòng để bàn vấn đề này với anh, Giang Trì Cảnh bỗng có hơi tò mò, “Hôm nọ anh với Quan Vĩ nói chuyện sao rồi?”

“Tôi bảo chừng nào anh ta chắc chắn bên trong không còn nội gián nữa thì hẵng đến tìm tôi.” Trịnh Minh Dịch chọn một quả dâu căng mọng đỏ tươi từ trong giỏ ra, vẩy sạch nước trên đó.

Giang Trì Cảnh trầm ngâm giây lát, manh mối trong tay Trịnh Minh Dịch chưa hẳn là bằng cớ xác thực nhưng chắc hẳn có thể chứng minh được vụ án có vấn đề để cơ quan pháp luật lật lại vụ án điều tra lần nữa. Mà trong trường hợp như vậy, có quá nhiều yếu tố chưa xác định nên việc đưa manh mối ra ngay đúng là hành vi không quá sáng suốt.

“Cảnh sát Giang.” Trịnh Minh Dịch ngắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Trì Cảnh.

“Hở?” Giang Trì Cảnh ngước mắt nhìn hắn.

“Há miệng ra.”

Giang Trì Cảnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Trịnh Minh Dịch đã đẩy quả dâu tây trên tay vào miệng anh. Không biết có phải Giang Trì Cảnh đang ảo giác không nhưng anh cứ cảm thấy lúc Trịnh Minh Dịch rút tay, ngón cái của hắn vừa vô tình lại vừa như cố ý cọ vào môi dưới của anh.

Anh vô thức cắn xuống, nước dâu ngọt ngào tràn ra từ thịt quả mềm mại thoáng chốc đã ngập đậy khoang miệng. Ban đầu vị có hơi chua chua khiến anh bất giác nhíu mày nhưng một lúc sau chỉ còn lại vị ngọt vô tận ngấm vào sâu trong cõi lòng.

“Thế nào?” Trịnh Minh Dịch hỏi.

Giang Trì Cảnh chuyển động yết hầu, nuốt dâu tây vào bụng. Anh không muốn thừa nhận rằng quả dâu này rất ngon nên đành dối lòng, “Chua chết đi được, anh có biết trồng dâu tây không đấy?”

Nói thế này cũng hơi oan cho Trịnh Minh Dịch, bởi loại dâu và môi trường gieo trồng đều được chọn sẵn từ trước, cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể can thiệp vào một số yếu tố không quan trọng như thời điểm hái trái hay gì thôi.

“Tôi không biết trồng dâu tây?” Trịnh Minh Dịch khẽ nhíu mày, liếc nhìn đoàn khách bên kia rồi rồi lại Giang Trì Cảnh, “Thế cậu qua đây, tôi dẫn cậu đi xem giống dâu tây khác.”

Nói xong, Trịnh Minh Dịch quay người đi đến một góc khác trong nhà kính. Giang Trì Cảnh đi theo sau hắn, mãi cho đến khi bước vào trong xó xỉnh này anh mới nhận ra có gì đó không ổn cho lắm.

Trong góc có một cái kệ đựng găng tay, bình tưới nước và mấy vật dụng linh tinh khác. Nhìn qua cũng biết đây là nơi dùng để làm nhà kho, Giang Trì Cảnh khó hiểu, “Dâu tây đâu?”

“Ở đây này.” Trịnh Minh Dịch đáp xong bèn vòng tay qua sau lưng Giang Trì Cảnh, đè anh vào góc tường, tiếp đó không nói không rằng dán lên cổ anh.

Trên cổ bỗng truyền đến cơn đau nhoi nhói như kim chích, Giang Trì Cảnh trợn mắt dùng hai tay đẩy ngực Trịnh Minh Dịch, khẽ gọi: “Trịnh Minh Dịch?”

Gáy bị kiềm chặt, eo cũng bị đối phương thít vào không đường trốn chạy.

Trịnh Minh Dịch đè Giang Trì Cảnh vào trong góc, vùi đầu vào làn da trắng nõn, dốc lòng trồng dâu tây trên đó. Hắn dồn hết sức lực vào cánh tay vây Giang Trì Cảnh lại như một chiếc bẫy thú, từ đầu đến chân đều bày ra dáng vẻ như muốn nói: “Ai bảo cậu là tôi không biết trồng dâu tây hả?”

Camera giám sát vẫn đang trên đỉnh đầu, may mà góc nhà kho nằm ở góc chết. Nhưng trưởng ngục và đoàn khách đến thăm vẫn đang đứng đó không xa, chỉ cần ai đó quay đầu nhìn sang hướng này sẽ trông thấy tư thế hai người cực kì mờ ám.

Gió mơn man thổi trong nhà kính, những quả dâu tây đỏ mọng nằm trên nền đất tựa như những bé tí hon đang tủm tỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Giọng của trưởng ngục vang lên ở phía bên kia của nhà kính nghe rõ ràng biết bao trong không gian vắng vẻ này. Giang Trì Cảnh lo ngay ngáy trong lòng, cái tên Trịnh Minh Dịch đúng là liều quá mà. Điên hay sao lại dám trồng dâu tây trên cổ anh giữa ban ngày ban mặt thế này hả?

May mà trưởng ngục và đoàn người vẫn đang vui vẻ cười đùa không để ý đến động tĩnh phía bên đây.

Giang Trì Cảnh thoáng thả lỏng người nhưng thần kinh vẫn căng thẳng quá đỗi, cảm giác như anh vừa đánh rơi cây trụ giữ thăng bằng lúc đang đi xiếc đu dây trên trời, muốn nghẹt thở đến nơi rồi.

Trịnh Minh Dịch dường như cảm giác được Giang Trì Cảnh không còn giãy dụa nữa nên cũng giảm lực tay lại, màn cắn xé liếm láp hung tợn ban đầu dần biến thành những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên cổ.

Thật ra với sức lực của Giang Trì Cảnh thì hoàn toàn có thể đẩy Trịnh Minh Dịch ra, nhưng ngược lại anh chỉ nắm lấy đồng phục tù nhân của người nọ, tần ngần mãi không muốn ra tay.

Không phải là anh không muốn đẩy Trịnh Minh Dịch ra, nhưng có một bé tí hon xấu xa cứ nhảy nhót kêu gào trong lòng anh rằng, phải biết tranh thủ cơ hội để hưởng trọn hơi thở đang lan tràn bên vành tai của người nọ.

Giang Trì Cảnh không muốn nghe lời người tí hon ấy nhưng anh không thể kiểm soát được đôi tay của mình. Nếu dùng một từ để hình dung tâm trạng của anh lúc này thì chính là…

Phát rồ mất thôi.

***