Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 133: Một nhà hội tụ



Tại đây vốn là nơi vắng vẻ, ngoại trừ xa xa có tiếng cười đùa trong nước của hai nữ tử, không còn một âm thanh nào khác.

Dương Khai hét lên như thế, mặc dù âm thanh không lớn, cũng làm cho mọi người giật mình.

Tiếng hét vừa dứt, bên kia tảng đá liền truyền những tiếng động mạnh mẽ, hắn là hai nàng chui vào trong nước gây nên. Mà Nhiếp Vịnh cũng giống như nhận lấy sợ hãi rất lớn, nhanh nhẹn nhảy về sau vài bước, quay đầu lại hung dữ nhìn Dương Khai vài cái, bỗng triển khai thân pháp, rút về nhanh chóng.

Trước khi đi, ánh mắt mang theo vẻ oán độc vô cùng, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến Dương Khai dám đắc tội mình.

- Đồ hèn nhát.

Dương Khai cười khinh miệt.

Nếu như mình là Nhiếp Vịnh, dù sao hành tung đã bại lộ, không bằng cứ xông về phía trước, nói không chừng có thể nhìn được chút gì tuyệt vời, thu hoạch của chuyến này coi như đã là không tệ rồi.

Không lâu sau, Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương hai người mang theo đầu tóc đang ướt sũng trở lại. Đỗ Ức Sương , trong mắt ẩn hiện hàn quang, ngược lại Lam Sơ Diệp nhìn Dương Khai một cái, rồi dịu dàng nói:

- Cảm ơn ngươi.

- Không cần phải cảm ơn.

Dương Khai thản nhiên đáp lại.

Đứng dậy, ba người đang muốn trở về, bỗng thiên xa truyền đến chấn động của một cỗ nguyên khí cực kì nồng đậm.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy bên trên bầu trời, thì hiện lên một vài tia sáng chói mắt, mơ hồ còn nghe những âm thanh kêu giết truyền đến, bỗng nhiên, lọt vào trong tai là một tiếng thú rống điếc tai.

Sắc mặt ba người đột ngột biến đổi, tiếng thú rống này hiên nhiên là tiếng của yêu thú phát ra.

Ở loại địa phương này lại có yêu thú tồn tại.

Hơn nữa vào giờ khắc này, hẳn là có không ít người đang đánh nhau với con yêu thú này.

Xoát xoát hai tiếng, Tả An và tên Nhiếp Vịnh lúc nãy vừa bỏ trốn cũng chạy tới, sắc mặt ngưng trọng mà hướng về nơi phát ra động tĩnh.

Đỗ Ức Sương oán hận mà nhìn qua Nhiếp Vịnh, trong mắt không che dấu chút nào sự chán ghét và ghê tởm. Đối với chuyện lúc nãy, Lam Sơ Điệp cũng không đề cập đến, giống như chưa phát sinh cái gì, mở miệng hỏi:

- Tả An, nghe được cái gì không?

Thính lực của Tả An tương đối khá, ở đây mọi người cũng có thể nghe được một ít động tĩnh bên kia, nhưng chắc chắn không thể nghe rõ bằng hắn.

- Có hơn trăm người!

Tả An trầm giọng đáp.

- Bên kia tụ tập hơn trăm người, đang công kích một con yêu thú, nghe động tĩnh của con yêu thú này, hắn là lục giai.

Mọi người đồng thời biến sắc, lục giai, đây chính là đã tiến vào Thần Du Cảnh!

Người tiến vào Thừa Động phủ, lớn nhất chỉ là cao thủ Chân Nguyên cảnh mà thôi. Đối mặt với Thần Du Cảnh làm sao có thể? Cái này hơn trăm người chẳng lẽ là kẻ đần, làm sao lại chủ động đi tìm chết?

- Tiếng rống của yêu thú này rất suy yếu.

Tả An nhíu mày:

- Nghe giống như vừa mới thức tỉnh, hẳn là có liên quan tới phong ấn nơi này.

Mấy người bổng nhiên tỉnh ngộ.

Mấy ngày trước phong ấn của nơi này mới bị phá vỡ, yêu thú ở đây bị phong ấn nhiều năm, tuy không biết vì cái gì mà yêu thú nãy vẫn còn sống, nhưng chắc chắn chúng nó sẽ không phát huy được thực lực vốn có.

- Thảo nào trăm người kia lại dám công kích nó.

- Yêu thú bị thương!

Tả An giật mình.

Quả nhiên, lời nói của hắn vừa dứt, một tiếng mang theo vẻ phẫn nộ và không cam lòng ở bên kia truyền tới, vốn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng trở lại, đúng là trăm người kia không có động tĩnh nữa.

- Tình huống như thế nào?

Lam Sơ Điệp có chút vội vàng hỏi.

- Không biết.

Tả An chậm rãi lắc đầu.

- Chúng ta có đi qua xem hay không?

Lam Sơ Điệp nhíu lại đôi mi thanh tú, cẩn thận lo lắng rồi quay đầu nhìn về phía bốn người:

- Các ngươi thấy thế nào, cá nhân ta cho rằng là nên đi xem, nơi đó tụ tập trên trăm người, chắc chắn tất cả là Chân Nguyên cảnh và Ly Hợp cảnh, hẳn còn có đồng môn Khí Động Cảnh, bọn họ có thể lưu lại, thì chúng ta cũng có thể.

- Nhưng là sẽ gặp phải nguy hiểm, có đi hay là không thì chính các ngươi tự quyết định.

- Đi, đương nhiên phải đi.

Nhiếp Vịnh là người đầu tiên gật đầu, vừa rồi gây ra việc xấu hổ như thế, hắn cũng không muốn lưu lại nơi này, tự nhiên muốn đi tìm sư huynh sư tỷ của hắn

- Ta cũng đi.

Thanh âm buồn bực của Tả An vang lên.

Lam Sơ Điệp hướng ánh mắt nhìn về phía Dương Khai và Đỗ Ức Sương, hai người cũng khẽ gật đầu.

-Vậy thì đi!

Mấy người liền vội thi triển thân pháp chạy đến nơi động tĩnh phát ra.

Ước chừng sau hơn một giờ, năm người cuối cùng cũng gặp được đệ tử của ba phái.

Xa xa, có hai tốp người đang giằng co nhau, mỗi bên đều có khoảng năm mươi người, không chênh lệch bao nhiêu. Chẳng qua ánh sáng trong rừng quá yếu, năm người cũng không nhận ra hai đám nhân mã kia là thuộc thế lực nào.

Đi thêm một đoạn, xa xa, một âm thanh quen thuộc truyền tới:

- Phương Tử Kỳ, Phong Vũ Lâu liền có chút bổn sự ấy thôi sao, muốn cướp đồ vật trên tay của ta, các ngươi còn non lắm!

Vừa nghe âm thanh của ngươi này. Vẻ mặt của Nhiếp Vịnh liền trở nên đại hỉ:

-Là Giải sư huynh!

Lam Sơ Điệp cũng lộ ra vẻ mỉm cười, nhưng sắc mặt của Dương Khai lại trầm xuống.

Bên kia đám người là đệ tử của Lăng Tiêu Các, nhưng đầu lĩnh dĩ nhiên lại là Giải Hồng Trần! Đây là người là hắn không muốn thấy nhất.

Vẻ mặt giống với Dương Khai còn có Đỗ Ức Sương, nàng là đệ tử của Phong Vũ Lâu, Phương Tủ kì mà Giải Hồng Trần nói đến là đệ nhất cao thủ của Phong Vũ Lâu.

Mấy người thoáng nhìn nhau, Đỗ Ức Sương len lén kéo dài khoảng cách với đám người Lam Sơ Điệp. Tuy rằng mây hôm nay năm người hợp tác thăm dò, ứng phó với kẻ địch, nhưng nếu thấy đội ngũ của tông môn, dù sao vẫn phải hướng về tông môn làm chỗ dựa. Từ đó trở đi, mọi người liền thành địch nhân

Đối mặt với câu nói giễu cợt của Giải Hồng Trần, Phương Tử kỳ thản nhiên nói:

- Giải Hồng Trần, ta chỉ không muốn giao thủ cùng ngươi mà thôi. Ngươi mới đột phá đến Chân Nguyên cảnh, không phải là đối thủ của ta, đừng có rước lấy nhục nhã!

- Ngươi nói cái gì?

Âm thanh của Giải Hồng trần trở nên lạnh lẽo.

Bên kia cũng có không ít đệ tử Lăng Tiêu Các ầm ĩ đứng lên, một đám hét lên muốn Giải Hồng Trần cho Phương Tử kỳ ăn chút đau khổ., dáng vẻ e sợ thiên hạ không loạn.

- Hừ! Lăng Tiêu Các ngoại trừ Tô Nhan, liền không có ai có thể lọt vào mắt của ta.

- Ngươi đang muốn đánh một trận hả?

- Nếu như ngươi thích, ta liền phụng bồi, tuy nhiên tại trước mặt bao người nếu như ngươi thua, thể diện chắc sẽ mất hết.

Lời này đúng là nói trúng nỗi lo trong lòng của Giải Hồng Trần, hắn và Phương Tử Kỳ tuy đều ở Chân Nguyên Cảnh nhất tầng, nhưng một người vừa mới tấn chức, một người đã đột phá đã lâu, nếu đánh nhau có thể người thua sẽ là hắn, đang lúc Giải Hồng trần đang phân vân nên làm thế nào cho phải, Nhiếp Vịnh vừa mới từ trong rừng xông ra kêu lên một tiếng:

- Giải sư huynh!

Nghe được tiếng hô, Giải Hồng Trần liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt hiện ra một chút thả lỏng, mỉm cười nói:

- Nhiếp sư đệ!

- Cuối cùng cũng tìm được mọi người.

Nhiếp Vịnh kích động vô cùng, thoát li tiểu đội năm người, chạy thẳng đến các đệ tử của Lang Tiêu các bên kia.

Bốn người khác lại dừng bước. Đỗ tiểu muội và Tả An không phải là người của Lăng Tiêu Các, tự nhiên không thể đi qua, Dương Khai và Giải Hồng Trần có cừu oán cũng sẽ không đi qua, vè phần Lam Sơ Điệp, Nàng biết ân oán giữa hai người, không khỏi có chút do dự nhìn thoáng qua Dương Khai.

- Dương Khai, ta đi sang Phương Sư huynh bên kia, mấy ngày nay cảm ơn người.

Đỗ Ức Sương khẽ nói.

- Ừ, đi đi.

Dương Khai mỉm cười gật đầu

Tả An ngươi làm sao đây, là cùng đi theo ta hay là theo Lam sư tỷ?

Trước khi đi Đỗ Ức Sương cũng không quên hỏi Tả An một tiếng, dù sao nơi này không có đội ngũ Huyết Chiến Bang, hắn sẽ không có chỗ mà tụ tập, thế đơn lực cô.

Tả An buồn bực nói:

- Ta sẽ đi cùng ngươi.

Tuy nói Phong Vũ Lâu bên kia không nhất định đều là người tốt, nhưng mấy ngày qua tiếp xúc, Tả An cảm thấy Đỗ tiểu muội là một cô nương có trái tim rất thiện lương, không bằng đi theo Đỗ Ức Sương.

Ít nhất nàng sẽ có âm mưu gì.

Đỗ tiểu muội gật đầu, cùng Tả An hai người cũng nhau hướng Phong Vũ Lâu ngang nhiên đi lại.

- Chúng ta cũng đi qua. Lam Sơ Điệp mở miệng nói.

Dương Khai không trả lời, đôi mắt quét hướng đám người Lăng Tiêu Các, một lát sau nói:

- Ngươi đi đi, ta không đi.

Hắn không nhìn thấy ở trong đó có thân ảnh của Tô Mộc, cũng như Tô Nhan, càng không nhìn thấy Ha Ngưng Thường. Giải Hồng Trần dẫn đầu nhóm người này, mình có đi qua là tự tìm nhục.

- Sư đệ, nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, nơi này nguy cơ trùng trùng, một mình ngươi chắc chắn sẽ ứng phó không được đấy.

Lam Sơ Điệp thấy hắn đang băn khoăn, mở miệng khuyên giải

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần sắc kiên định.

Ở bên kia Lăng Tiêu Các, Nhiếp Vịnh khiến rất nhiều đệ tử vui vẻ cười to, hàn huyên không ngừng, hiển nhiên bọn họ là người quen. Sau đó, Nhiếp Vịnh đi lại trước mặt Giải Hồng Trần, nói nhỏ mấy cái gì đó, vừa nói vừa nhìn qua Lam Sơ Điệp và Dương Khai, trên mặt hiện vẻ thù hận.

Cách nhau hai mươi trượng, Giải Hồng Trần dùng một loại ánh mắt khinh thường và đắc ý nhìn Đương Khai.

Một phương khác, Phương Tử Kỳ khòng phát hiện ra tình huống không đúng, vẫn mở miệng thúc dục nói:

- Giải Hồng Trần, ngươi đã không muốn đánh cùng ta, hai nhà chúng ta liền hợp tác giết chết yêu thú kia, về phần bảo bối mà yêu thú thủ hộ, đến lúc đó phân chia cũng không muộn.

Giải Hồng Trần quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói:

- Việc này để sau sẽ bàn, Giải mỗ phải xử lí việc nhà trước đã.

Dứt lời, ôn hòa nhìn Lam Sơ điệp, mỉm cười nói:

- Lam sư muội, một đường khổ cực, đã tìm được chúng ta, vậy thì hãy đi qua đây đi, tất cả mọi người ở chỗ này, cực kì an toàn.

Lam Sơ Điệp nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kéo lấy quần áo của Dương Khang, Dương Khang vẫn bất động.

Giải Hồng Trần mỉm cười, nói to hơn:

- Dương sư đệ nếu như ngươi muốn cũng có thể lại đây, dù sao mọi người cũng là đồng môn! Nơi đây vô số nguy hiểm, ngươi thực lực thấp kém, ta là sư huynh nên che chở cho ngươi!

Nhiếp Vịnh tức giận nói:

- Giải sư huynh, người như hắn căn bản không xứng đáng làm sư đệ của huynh, huynh còn không nhớ hắn đã làm gì ở tông môn? Không hề lẽ phép đối với sư huynh, sư huynh cần gì phải chiếu cố hắn?

Sắc mặt Giải Hồng Trần trở nên lạnh lùng, y làm sao có thể quên chuyện lần trước?

Ngay tại số đông đệ tử của Chấp Pháp Đường, bàn tay của Tô Nhan bị kẻ này nắm ở trong tay, mỗi khi nhớ tới, Giải Hồng Trần đầu đau lòng như dao cắt.

Giải Hồng Trần thở dài một hơi, vẫn dữ một khuôn mặt mỉm cười đầy gượng ép, giả trang một bộ thản nhiên nói:

- Thì tính sao, đệ ấy trẻ người non dạ nên được tha thứ! Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ làm sai điều gì?

Lúc nói chuyện, da mặt của y đều hơi nhăn lại, nhìn Dương Khai càng ngày càng lạnh lẽo.

Nhưng những lời này của hắn lại làm cảm động không ít đệ tử của Lăng Tiêu Các, bỗng trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. So sánh với Dương Khai ti tiện vô sỉ, người đào góc tường thì Giải Hồng Trần có vẻ đại nhân đại nghĩa, đức cao vọng trọng!!!