[Vong Tiện] Lạc

Chương 19: Nhận Ra



Đã lâu lắm Nhiếp Minh Quyết không động tới đao. Cảm giác trạng thái rất không tồi. Hắn dứt khoát đi vào trong viện, múa một bộ đao pháp. Theo hắn một loạt múa đao, pháp khí be bé treo trên chuôi đao kia càng phát ra tác dụng rõ ràng. Nhiếp Minh Quyết thậm chí mơ hồ cảm thấy liên kết với đao linh.

Lúc trước đao linh của Bá Hạ càng như là tà linh. Ý thức cuồng bạo mà hỗn loạn. Múa xong một bộ đao, Nhiếp Minh Quyết đứng trong sân nhìn Bá Hạ, bất động thật lâu.

Nhiếp Hoài Tang có chút lo lắng: "Đại ca, thế nào?" Nhiếp Minh Quyết đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha, thật tốt quá. Hoài Tang, ngươi coi như làm được cái chuyện tốt. Cũng không biết là nhân tài kinh tài tuyệt diễm thế nào mới có thể làm ra pháp khí như thế."

Kinh tài tuyệt diễm! Trong đầu Nhiếp Hoài Tang ầm vang một tiếng, đứng sững tại chỗ. Ở trong mắt hắn, người duy nhất trong tiên môn bách gia có thể xưng là kinh tài tuyệt diễm chỉ có một. Chính là Ngụy Vô Tiện.

Trong đầu hắn hiện ra nhất cử nhất động của hai huynh đệ Hạ Mộc và Hạ Bảo trong Thù Luân Các. Chuyện ba năm trước đây Lam Vong Cơ mất tích, hắn cũng có biết. Sau đó Giang Gia lại truyền ra chuyện Ngụy Vô Tiện mất tích sau lần vây săn núi Bách Phượng.

Mà hắn thấy hai người kia nếu không để ý diện mạo và giọng nói của họ, còn không phải thỏa thỏa chính là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đó sao. Một người hoạt bát, một người lành lạnh.



Nhiếp Hoài Tang xác định trăm phần trăm vị Hạ Mộc kia chính là Hàm Quang Quân. Tuy rằng vài năm không gặp, khí thế lại càng sâu. Nỗi kính sợ từ trong xương cốt của hắn đối với Hàm Quang Quân cũng không có nửa điểm thay đổi. Hắn đã nói sao cảm giác lại quen thuộc vậy mà.

Điểm nghi hoặc duy nhất chính là Hạ Bảo. Theo như giả thiết thì y chính là Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà ánh mắt xa lạ đó của y không giống như giả bộ.

Hơn nữa... Hạ Mộc và Hạ Bảo rõ ràng là đạo lữ. Đó chính là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nha. Từ Xạ Nhật Chi Chinh vẫn truyền ra hai người này như nước với lửa, gặp mặt liền cãi lộn.

Trong lòng Nhiếp Hoài Tang đột nhiên sinh ra một suy đoán hoang đường. Không phải là Hàm Quang Quân bắt Ngụy Vô Tiện đi từ núi Bách Phượng đó chứ? Sau đó dùng biện pháp nào đó làm cho Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không nhớ nữa. Sau đó hai người hợp tịch, ẩn cư nơi Hải Ngoại.

Nhiếp Hoài Tang không biết. Tuy rằng phán đoán của hắn có chút chênh lệch, nhưng lệch cũng không xa. Nhiếp Hoài Tang có chút ngồi không yên. Hai người kia còn ở Thù Luân Các. Hắn thậm chí muốn lại chạy đi gặp họ.

Nhưng mà... Nhiếp Hoài Tang dừng bước, nhớ tới thứ "Hạ Mộc" muốn. Đúng rồi. Bọn họ đúng thật là hai người kia. Ba năm trước đây bỏ đi. Giờ đây trở về, chuyện đầu tiên muốn làm là thám thích tin tức rất là bình thường.

Nhiếp Hoài Tang thật vất vả mới kìm nén ý muốn đi tìm tòi tới tột cùng, vội vàng an bài cho thủ hạ đi chỉnh trang lại tình báo ba năm gần đây trong tiên môn bách gia. Đặc biệt là chuyện của Lam Gia, Giang Gia. Chắc là hai người kia sẽ cần. Nguyên bản, Nhiếp Hoài Tang chỉ muốn sửa sang lại một phần tin tức đại khái. Nhưng giờ đây hắn đổi ý rồi.

Hàm Quang Quân vừa xuất thế đã trực tiếp tới Thanh Hà, đưa cho Nhiếp Gia biện pháp giải quyết vấn đề đao linh. Cái ân lớn như vậy, hắn không thể không để trong lòng. Phần tư liệu về tiên môn bách gia này khẳng định là càng chi tiết, tỉ mỉ càng tốt.

Cũng không thể trách Nhiếp Hoài Tang giảo hoạt. Nguyên bản hắn không biết tình hình của hai người này, chỉ có thể đoán là hai người tới từ hải ngoại. Hắn đương nhiên phải có một phần phòng bị. Hiện tại nếu đã nhìn thấu thân phận của hai người, phương thức xử lý khẳng định là không thể giống trước. Nhiếp Hoài Tang còn sợ môn nhân làm không tốt, tự mình ra tay, viết tất cả tin tức hắn cho là quan trọng đối với hai người thành sách.



Hôm say, Thù Luân Các vừa mới mở cửa một cái, Nhiếp Hoài Tang liền tới. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Lam Nhị công tử dưới lớp vỏ bọc Hạ Mộc đang phân phó cho chủ quán chuẩn bị nguyên liệu làm đồ ăn sáng.

Mấy năm nay, sức khỏe Ngụy Vô Tiện đã không còn là vấn đề. Nhưng mà nhận thức của Lam Vong Cơ chưa bao giờ thay đổi. Ở trong lòng hắn, Ngụy Vô Tiện vẫn là cái thân thể suy yếu lúc mới lên đảo đó.

Cho nên từ trước đến giờ, chuyện ăn uống của Ngụy Vô Tiện đếu là hắn tự chăm chú. Đi ra ngoài, Ngụy Anh có hứng thú với các loại thức ăn ngon, hắn cũng không cản, nhưng sẽ khuyên giải. Không thể uống say, không thể ăn đồ ăn kích thích. Ở trong tiểu viện của Thù Luân Các có phòng bếp nhỏ. Thành dạ dày của Ngụy Vô Tiện mỏng manh. Bữa sáng hắn lo lắng không muốn giao cho người khác làm.

Nhiếp Hoài Tang lại đây, biết được Lam Nhị công tử vậy mà nấu nướng, làm bữa sáng vì Ngụy Vô Tiện, kinh ngạc đến độ không ngậm miệng được.

Lam Vong Cơ thấy hắn tới, cũng chưa đi lên đáp lời, mà chỉ nhìn một cái rồi quay vào trong tiểu viện. Chính Nhiếp Hoài Tang còn chưa ăn điểm tâm sáng, gọi vài món trong điếm, chậm rì rì ăn xong. Sau đó mới đi tới tiểu viện Lam Vong Cơ thuê. Lúc này đây Lam Vong Cơ đã làm xong bữa sáng cho Ngụy Vô Tiện, bỏ vào trong hộp đồ ăn, dùng linh lực giữ ấm.

Hắn cảm giác Nhiếp Hoài Tang đã tới bên ngoài tiểu viện, lại sợ tiếng đập cửa đánh thức Ngụy Vô Tiện còn đang ngủ, mới vội vàng đi ra từ trong viện. Thấy Nhiếp Hoài Tang, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Nhiếp Nhị công tử. Có đưa thứ kia tới không?" Nhiếp Hoài Tang vội vàng lấy tư liệu hắn chuẩn bị suốt đêm qua từ trong túi ra.

Hai, ba năm nay, chuyện phát sinh trong tiên môn cũng không ít. Tư liệu viết ra dày thành một tập. Lam Vong Cơ nhận tư liệu vào tay. Hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang, phát hiện hắn không có ý rời đi, ánh mắt chợt lóe, tựa hồ như đang hỏi, ngươi còn có việc gì không? Sao còn chưa đi!

Nhiếp Hoài Tang nhìn một cái là hiểu ý Lam Vong Cơ, động tác phe phẩy cái quạt trên tay khựng lại. Hắn khẽ cắn môi, rồi quyết định nói thẳng luôn. Hắn tuy là thông minh, nhưng cũng không có tự tin đùa giỡn trước tâm nhãn của Hàm Quang Quân. Nhiếp Hoài Tang thi lễ bán tôn. Đây là lễ nghi đặc biệt trong tiên môn, sử dụng cho người ngang hàng đã có tôn hào.



"Hàm Quang Quân, nhiều năm không gặp. Ngươi và Ngụy huynh biệt lai vô dạng." Lam Vong Cơ không chút nào kinh ngạc. Hắn vẫn biết Nhiếp Hoài Tang là người thâm tàng bất lậu. Đây là kẻ có thể một bên tay khiến cho Ngụy Anh sống lại, bên kia tính toán đưa hắn vào tròng, cuối cùng là hủy diệt vị Kim Gia kia, báo thù cho đại ca hắn. Người như vậy, tâm trí sao có thể thấp được! Vỏ ngụy trang của hắn và Ngụy Anh cũng chỉ có thể lừa người không biết họ trong tiên môn. Cái loại như Nhiếp Hoài Tang này, có thể lúc mới gặp còn chưa đoán ra được thân phận của họ đều là bởi vì Nhiếp Hoài Tang thật không ngờ Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lại trở thành đạo lữ.

Lam Vong Cơ bình tĩnh thi lễ đáp lại: "Ừ, Nhiếp Nhị công tử tuệ nhãn. Vào đi." Lam Vong Cơ xoay người đi vào tiểu viện.

Nhiếp Hoài Tang co rúm lại một chút. Hàm Quang Quân vẫn lạnh lùng như vậy. Có chút hoảng nha. Hôm nay hắn cũng không dắt người theo. Nhiếp Hoài Tang cổ vũ cho bản thân một hồi mới đi vào.

Bước vào liền nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi trong sân, đang lật xem đống tư liệu kia. Nhiếp Hoài Tang đi qua, bày tư liệu hắn đã chỉnh chu kỹ càng ra mặt bàn.

"Lam Gia cũng không truyền tin Hàm Quang Quân mất tích ra ngoài. Tiên môn đồn đãi Hàm Quang Quân bế quan ba năm chưa ra. Về phần Ngụy huynh... Có nhiều lời đồn hơn. Phần lớn cũng không phải lời gì hay. Cơ bản đều truyền ra là Ngụy huynh chết rồi."

Vẻ mặt Lam Vong Cơ không đổi, lật tư liệu trên bàn. Hắn bắt đầu cố ý lật xem tin tức Kim Gia. Kim Gia không có ý tốt với Ngụy Vô Tiện. Hắn thật muốn biết không có Ngụy Vô Tiện, Kim Gia này sẽ giở trò gì.