Vòng Tay Của Ác Ma

Chương 5: Em dám vì hắn mà cùng chết sao ?



Hắn lên ngôi đế vương nhưng không nạp phi, chỉ một mực chờ đợi công chiến Wan quốc, gặp lại người con gái hắn yêu thương nhất.

Bây giờ, hắn đã cường đại mạnh mẽ hơn rất nhiều, ai cũng không thể cướp được Lưu Ly khỏi tay hắn, vĩnh viễn sẽ không buông tha cô...

Biết rõ lí do từ mình mà ra, Lưu Ly nhắm mắt vãn hồi đã đủ, không ngừng cầu nguyện Wan quốc có thể vượt qua kiếp nạn.

.....

Hai năm xảy ra chiến loạn cuối cùng cũng kết thúc, văn đế Tuyên Uyên quá mức yếu nhược, lại là một nước nhỏ, dễ dàng bị Lãnh Hoàng công phá hủy đi cơ nghiệp trăm năm.

Quân lính của Hon quốc đã tràn vào tận cửa cung điện, Tuyên Uyên mất hết tất cả định thiêu rụi cả tẩm điện này, vùi thay trước khi bị lính địch bắt giữ.

Lưu Ly là hoàng hậu của Tuyên Uyên đã 5 năm kết tóc với người, dù cùng nhau chết cũng không hối tiếc. Mặc cho bên trong đang hỗn loạn kéo nhau bỏ chạy, cô lại quay đầu về căn phòng của người đàn ông kia.

"Uyên! Uyên!"

"Ly Nhi?"

Người đàn ông đang ngồi giữa căn phòng đang bốc cháy đứng bật dậy chưng hửng nhìn ra.

"Ly Nhi, em...như thế nào...như thế nào đã trở lại?"

Cô gái nhỏ từ chỗ cửa chạy vào, khóc lóc lao mạnh vào trong lồng ngực Tuyên Uyên. Anh rõ ràng đã phân phó cho cô chạy trốn, không nhẫn tâm cùng cô tuẫn táng, người không còn nữa, ai có thể bảo hộ cho cô sống sót được ?

Thế mà, cô lại quay về, đây chẳng khác nào như thiêu thân lao vào ngọn lửa.

"Ly Nhi, chẳng phải ta đã bảo em đi rồi sao?

Tại sao còn quay lại?"

Tuyên Uyên đẩy người ra, lửa nóng rực sáng lên gương mặt đang nghẹn ngào khóc của cô gái nhỏ.

Lưu Ly nở nụ cười rộ như hoa huỳnh nở, chặt chẽ giữ lấy bàn tay to lớn của người đàn ông áp vào má, nhẹ nhàng uyển chuyển đáp.

"Ta không đi!

Uyên, nếu là chết, chúng ta cùng chết đi."



Từ ngày Lưu Ly gả tới Wan quốc cô đã không tính đến chuyện rời bỏ người đàn ông này. Dù cho nếu có bị dày vò hay sỉ nhục vì thân thể dơ bẩn cô cũng không màng, ở bên cạnh người như một sự bù đắp tội lỗi của cô.

Tuyên Uyên là một người tốt, lại còn ôn nhu, chẳng để tâm thân thể của cô mà còn cho cô vinh quang cùng sủng ái. Ngoài mặt nói là nạp thứ phi nhưng vì yêu thương cô mà lập hậu.

Vì cô hậu cung một cái liếc mắt bủn xỉn cho người khác anh cũng không cần, vì cô kháng chế mọi quan thần dị nghị trong triều. Cuối cùng cũng vì cô mà mất nước, thế giới này...sẽ không có người nào đối xử tốt với cô như thế.

Cho nên, nếu có chết Lưu Ly cũng phải cùng người vùi thân trong biển lửa.

Cô gắt gao ôm lấy người đàn ông, cái chết có cận kề cô cũng nở nụ cười mãn nguyện.

"Ly Nhi, ta không cần em bồi, lập tức đi ngay!"

Tuyên Uyên dùng sức đẩy Luu Ly ra, mắt thấy cô ngã mạnh ở trên mặt đất lại xót xa theo bản năng muốn vươn tay đỡ lấy nhưng lại nhịn xuống, cắn răng nói thêm.

"Bây giờ đi vẫn còn kịp, dù sao đó cũng là anh trai của em, hắn sẽ không giết em!

Đi đi, trốn đi đến nước khác đi!"

"Không!"

5 năm, bọn họ ngày ngày ở bên nhau, dù cho không vượt qua giới hạn nhưng tình cảm vẫn triền miên nồng thắm. Lưu Ly cho rằng cả đời này hai người vĩnh viễn không xa rời, hạnh phúc đến viên mãn. Thế nhưng, chính là...mộng đẹp rồi cuối cùng cũng phải tỉnh. Vậy nên, không thể hạnh phúc như ý nguyện thì cùng nhau xây dựng hạnh phúc ở một thế giới khác.

Cô bình tĩnh đứng lên, trong ánh lửa phập phồng cô vẫn cười tươi như hoa nở, mặc trong lòng sợ hãi không thôi.

"Uyên, ta không cần trốn! Ta phải ở cùng ngài cả đời này!

Chúng ta...đến thiên đàng có được không?"

"Ly Nhi..."

Lưu Ly liền xô đổ giá nến, ánh lửa lan tràn xuống cũng không quan tâm, ngọn lửa lại được tiếp thêm bùng cháy dữ dội.

Bước chân nhỏ nhắn tiến tới lao vào trong ngực Tuyên Uyên, người cũng không màng gì nữa, gắt gao ôm lấy Lưu Ly bất đắc dĩ cười khổ nói.

"Được, Lưu Ly, chúng ta cùng đến thiên đàng, em sẽ là thiên thần của ta.



Chúng ta cùng nhau đi, ta biết em sợ đau, ôm chặt lấy ta sẽ không đau đớn nữa."

Tuyên Uyên nghẹn ngào dùng thân to lớn ôm lấy cô gái nhỏ, cảm nhận được giọt nước đang thấm trên da thịt anh không khỏi đau xót, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.

Người co ro trong lòng anh chờ đợi cái chết, chẳng mấy chốc lửa đã bao trùm căn phòng, từng cột gỗ bắt đầu gãy nát rơi xuống.

Người đàn ông vẫn ra sức ôm lấy cô gái nhỏ, hơi nóng và khói bao phủ khiến cả hai bắt đầu mất đi hơi thở, ý thức mơ hồ. Tuyên Uyên vô tình buông lỏng vòng tay, một thân gỗ lớn bị lửa bén rơi xuống ngay gáy cổ của cô gái nhỏ, làm người bất tỉnh tức thì.

"Ly...Nhi..."

Đôi ngươi mờ đục thu vào khung cảnh đầu của Lưu Ly đang tuôn đẫm máu, Tuyên Uyên biết cô rất đau, vội vàng dùng chút sức lực còn lại ôm chặt lấy cô, khóc không thành tiếng.

"Ly Nhi, đừng sợ, ta ôm em, sẽ không đau nữa!"

Phổi của người đàn ông bị khói vào liên tục, hít thở khó khăn, cả đôi mắt cũng cay xòe, chẳng còn nhìn rõ.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng người hô hoán, Tuyên Uyên còn chưa kịp nhận biết rõ khung cảnh đã ngất đi.

"Mau, dập lửa nhanh!"

Đám lính luống cuống, từng xô nước tạt vào trong, căn phòng tuy bốc cháy dữ dội nhưng với nguồn lực dồi dào rất nhanh liền bị dập tắt.

Từng thanh gỗ nóng ướt rơi xuống, Lãnh Hoàng không quan tâm nguy hiểm chạy xộc vào bên trong. Khung cảnh trước mắt làm hắn phẫn nộ.

Cô gái nhỏ đang được người đàn ông ôm chặt chẽ, cả hai đều đã ngất, còn bị bỏng ở nhiều nơi.

"Tiểu Ly, em dám vì hắn mà cùng chết sao?"

Lãnh Hoàng bước tới kéo ngay cô gái nhỏ rời khỏi vòng tay của người đàn ông, gặp lại người hắn yêu trong lòng bộn bề cảm xúc. Hắn vừa thương vừa hận, lại vừa mừng vừa buồn.

"Mau đưa hắn đi, cho bác sĩ cứu lấy mạng hắn!"

Hắn bòng cô gái nhỏ rảo bước rất nhanh, tưởng rằng hắn nói như vậy là đang rủ lòng thương với quốc vương của Wan quốc. Nhưng, chỉ có Hồ Tính, thuộc hạ thân cận bên cạnh hắn mới biết, hắn cứu người là có dụng ý khác.

Hồ Tính nhanh chóng cho người làm theo lệnh, Lãnh Hoàng đưa cô gái đến một căn phòng khác trong cung điện. Nơi đây đã trở thành nơi của hắn, xung quanh đều bị người của hắn đóng chiếm, hắn muốn vào đâu cũng không một ai dám cản.

Những kẻ chạy trốn từ cung điện đã bị hắn bắt lại, để họ tạm thời phục vụ cho hắn trong thời gian hắn ở đây.