Vợ Yêu Sát Thủ Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 38: Sự Sống Và Cái Chết



Cô đã hôn mê nhưng cơ thể vẫn có những phản ứng do Alani gây ra. Tay vô thức nắm lại, người đổ mồ hôi lạnh, mày cũng nhíu lại, thỉnh thoảng môi khẽ mấp máy.

Hàn Thiên mím chặt môi người con gái này mới hôm qua còn giở trò ghen tuông với anh, còn sôi nổi mà bây giờ không thể nào ngày hôm nay không chỉ cô mà cả anh cũng bị tra tấn nặng nề nỗi sợ hãi mất cô càng lúc càng nặng nề với anh một người luôn nắm mọi chuyện trong tay như anh cũng có lúc bất lực như thế này, mạng sống của người con gái mình yêu lại không thể nào giữ được anh không bảo vệ cô như đã hứa anh chưa làm được gì cho cô ngay cả câu nói "anh yêu em" mà cô muốn nghe nhất anh cũng chưa từng nói.... thật là tệ hại...

Lương Hạo cũng bần thần không kém, mọi chuyện xảy đến quá nhanh ngay cả anh cũng không thích ứng kịp. Rose đang rời xa anh? Không được anh có thể để cô ấy bên cạnh người đàn ông khác nhưng không thể để cô ấy rời đi như thế này nhưng... anh đã cố hết sức mình cũng không nắm chắc được có thể giữ mạng sống của cô...

- Vậy có nên tiêm hay không? (Bạch Nhã lau vệt nước mắt, ngập ngừng hỏi.

- Tiêm...(Lương Hạo và Vân Di đồng thanh)

- Khoan hãy tiêm..(Hàn Thiên đột nhiên lên tiếng)

Mọi người không hẹn đều quay về phía Hàn Thiên. Anh chậm rãi bước lại giường bệnh của Băng Tâm. Mọi người hiểu ý, liền đứng dậy ra khỏi phòng.

Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệt không chút sức sống của cô, nặng nề lên tiếng:

- Này nhất định phải tỉnh.... nhớ đấy.. anh không nói hai lời em nói muốn đua xe một trận tử tế với anh được anh sẽ đua.... muốn bắn súng, đấu võ với anh... được, anh sẽ đấu với em... em còn muốn anh nói câu đó... được... anh sẽ làm tất cả...

Hàn Thiên đau khổ thì thầm với Băng Tâm. Anh hối hận... lần đầu Hàn Thiên anh hối hận về việc mình đã làm... hối hận sao không yêu cô sớm hơn... sao không bên cạnh cô nhiều hơn...

Sau này.... liệu còn có sau này???

Cuối cùng thì cô đã được tiêm thuốc. Chất lỏng màu xanh nhạt được Cẩn Y chậm rãi tiêm vào, hô hấp mọi người càng lúc càng khó khăn, mọi ánh nhìn đều tập trung lên người Băng Tâm.

5 phút.... 10 phút... rồi 15 phút....

Băng Tâm ho lên một tiếng rồi máu từ trong miệng chảy ra cô bị thổ huyết.... nhịp tim bỗng nhanh đột biến, hơi thở lại yếu đi... Mọi người cả kinh.



- Sao lại thế này? (Hàn Thiên gầm lên một tiếng. Anh luôn ngồi sát bên cạnh cô cho đến giờ.)

Lương Hạo, trên mặt đã tràn ngập vẻ bất lực cùng hoảng hốt.

Vân Di đã không còn đứng vững được nửa, nức nở trong vòng tay Khải Trạch.

Cẩn Y thì luôn túc trực bên cạnh cô, lúc này tuy có chút hoảng loạn nhưng cô trấn tĩnh rất nhanh, thực hiện các thao tác sơ cứu cần thiết.

- Ahhh (Cô bỗng kêu lên một tiếng rồi ngưng bặt... Lúc này nhịp tim lại thấp đến đáng sợ, hơi thở đã yếu đi rất nhiều... càng lúc càng không nghe rõ tiếng thở.)

Tiếng tít tít của các thiết bị y tế càng lúc càng ngắt quãng....

Rồi... tiếng tít tít cứ thưa dần nhỏ dần..., như từng nhát búa đánh thẳng vào tâm trí mỗi người.... tan nát... hoảng loạn....

- Không....(Vân Di hét lên rồi lao ra khỏi vòng tay Khải Trạch , chạy đến bên cô nức nở:)

- Cậu... cậu đã hứa sẽ làm phù dâu cho mình... hứa sẽ dạy con mình lái xe cậu hứa nhiều lắm... cậu mà bỏ đi.. mình sẽ hận cậu suốt đời mình có bao giờ thất hứa với cậu chưa cho nên cậu không được... ngàn lần không được thất hứa với mình... mình chưa từng cầu xin cậu chuyện gì... bây giờ.. cầu xin cậu.. đừng bỏ mình... đừng bỏ mình... mình xin cậu... Băng Tâm... mình xin cậu... làm ơn.. đừng bỏ mình...

Tiếng nấc nghẹn của Vân Di càng lúc càng nhỏ dần.... cô không còn nói được nữa....

- Rose..... (Lương Hạo khẽ gọi một tiếng, tay cuộn thành nấm đấm, xoay người đấm mạnh vào tường. Không biết là trút giận cho ai... cho cô hay trút giận lên chính bản thân mình.)

Hàn Thiên, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh ôm cô siết chặt vào lòng.

- Em thật không biết nghe lời ngay cả lời của anh mà em lại bỏ ngoài tai em muốn anh phải làm sao đây... em không sợ anh sẽ bên người phụ nữ khác sao?



Không hề có một tiếng đáp lại... trong phòng chỉ còn tiếng khóc, tiếng thở dài, tiếng tít tít ngắt quãng vô vị, đáng sợ kia...

Lương Hạo bần thần, đi lại bên giường, anh khẽ nắm lấy tay cô, hôn lên một cái, nhẹ giọng nói khẽ:

- Anh xin lỗi....anh xin lỗi...

Lương Hạo đau khổ, buông tay cô mà ngồi gục hẳn xuống sàn... anh không thể chịu đựng cô ra đi như thế này. Anh có thể để cô ở bên cạnh người đàn ông khác... không cưỡng ép cô... nhưng không thể chấp nhận cô rời xa mình như thế.....

Nhưng... anh đã làm hết sức....

Tiếng tít tít yếu ớt vang lên, từng tiếng như hồi chuông tra tấn....

- Băng Tâm.... đừng.... Băng Tâm...(Vân Di nức nở, cô bám chặt bên mép giường)

Lương Hạo hít một hơi rồi chầm chậm đứng lên.

- Tổ chức Death... để tôi

Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.

Hàn Thiên vẫn ôm chặt cô, không nói gì. Từ hôm qua đến nay Đoan Mộc gia ráo riết truy sát Death, nhưng chỉ tiêu diệt được vài cơ sở nhỏ lẻ tẻ của chúng. Cơ sở chính luôn thay đổi để tránh bị phát hiện nên muốn tìm ra trong thời gian ngắn là điều không thể. Ngay cả Lương Hạo và Vân Di cũng không thể tìm ra được.

Chỉ trong một đêm, giới Hắc đạo xôn xao không ngừng. Họ không biết tổ chức khét tiếng Death đã gây ra chuyện gì mà Đoan Mộc gia lại phá lệ, dốc toàn lực truy sát như vậy.

Lương Hạo đi tới cửa, bỗng anh khựng lại bởi tiếng thét của Vân Di và Cẩn Y:

- Băng Tâm....