Vợ Yêu Sát Thủ Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 23: Đi Chơi



Sáng hôm sau.....

Băng Tâm nôn nao mãi tới khuya mới ngủ nhưng sáng lại dậy rất sớm. Dậy sớm nhưng công việc chọn đồ lại tốn khá nhiều thời gian của cô nên đâu lại vào đấy. Chọn đồ xong cũng đúng lúc tới giờ ăn sáng.

Hàn Thiên thay đồ xong bước ra thì thấy cô ngồi ở sofa đợi thì rất ngạc nhiên. Anh nhìn lướt từ đầu đến chân cô, hơi sững người.

Hôm nay cô mặt một cái áo sơmi voan trắng mỏng, váy xòe màu đỏ tươi dài ngang gối, túi xách màu trắng, giày cao gót màu trắng, tóc nâu xoăn dài ngang lưng xõa tự nhiên, tóc mái lưa thưa trước trán.

Anh biết cô đẹp... nhưng so với những bộ đồ cô hay mặc như quần Jean áo phông thì cô như thế này càng dịu dàng càng đẹp động lòng người.

- Sao lại ăn mặc như thế này? (Anh nhíu mày hỏi cô.)

- Em... đi chơi mà... lâu rồi em không được mặc đẹp... (Cô bĩu môi. Anh mà bắt cô thay đồ khác.... cô sẽ liều mình nha.)

- Ừ... (Anh không thèm để ý nữa, mở cửa đi thẳng xuống lầu. Cô hí hửng chạy theo sau.)

Tâm trạng cực kì tốt nên cô rất nhiệt tình chào hỏi bất cứ ai cô gặp.

- Buồn vui em cứ viết rõ ràng trên mặt vậy sao? (Anh quay lại nhìn cô lên tiếng, giọng có hơi bực bội nhưng mặt vẫn lạnh)

- Em.... (Cô lập tức đem nụ cười giấu đi. Lão đại à... muốn có gương mặt trăm cảm xúc như một giống anh thì... cô đây tu luyện không biết tới chừng nào à nha...)

Chiếc Ferrari đỏ chói ngạo nghễ chạy ra khỏi cổng Đoan Mộc gia, theo sau là hai chiếc Maybach đen.

- Haizzz.... biết đi với cậu phiền phức như vậy... mình đi một mình...(Vân Di nhìn hai chiếc xe đen chạy sau, lẩm bẩm than phiền.)

- Chịu.... mình bị ép...

- Hứ...

- Mà.... nếu cậu không thích....

- Haha.... duyệt... mà được không đấy?

- Cô nương à lái xe của cô là ai...?

- Mình không nói chuyện đó... cậu không cắt đuôi bọn họ được thì về giải nghệ luôn cho rồi... cái mình nói là cậu ăn nói sao với lão đại....

- Ừ thì.... về rồi tính sau... chưa chắc anh ấy cho mình ra ngoài lần nữa... lần này chơi cho đã... ra sau thì ra... há...

- Haha.... chơi cho đã nào...

Chiếc xe đỏ hết chạy qua phải rồi lại đánh sang trái, luồn lách chuyên nghiệp qua các luồng xe đang chạy trên đường.

- Chết rồi... bám theo... (Một người trong xe đen hét lên.)

Trên đường, một đỏ hai đen bám nhau ráo riết, các xe trên đường biết điều, tự giác nhường đường cứ như nhường xe ưu tiên.



Lúc này, trong thư phòng....

- Lão đại.... đúng như lão đại đoán....(Hắc Long cười cười báo tin.)

- Ừ... cứ theo kế hoạch....

Hàn Thiên vẫn xem báo cáo, cười như không cười.

- Thật là khó bảo (Anh nghĩ thầm.)

Sớm đoán được cô sẽ làm loạn như vậy nên anh đã bố trí bốn xe theo bọn họ. Hai tay đua chuyên nghiệp lái hai chiếc xe màu xám bình thường nhất chở theo vệ sĩ Đoan Mộc gia trong trang phục bình thường nhất đợi sẵn ở đường lớn, hai chiếc đen thì chạy theo từ Đại bản doanh.

Khi cô cắt đuôi thì hai chiếc đen sẽ giả vờ theo không kịp trong khi hai chiếc xám vẫn âm thầm bám theo.

Mặc dù hai người lái xe kia là tay đua chuyên nghiệp nhưng để bám theo được Băng Tâm thì cũng là vất vả nhaaa....

.........

- Haha.... thế nào? (Cô cười sảng khoái, quay qua hỏi Vân Di)

- Còn phải hỏi.... lâu rồi mới ngồi xe cậu lái nhaaaa... hahaha... (Vân Di cũng kích động không kém.)

- Đi đâu đây? (Cô hỏi.)

- Cậu muốn đi đâu... thì đi đó... hôm nay cho cậu toàn quyền quyết định

- Ok.... (cô lại nhấn ga vọt đi.)

Đầu tiên bọn cô đi mua sắm. Đi hết trung tâm thương mại này đến trung tâm thương mại khác, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mãi đến khi bụng réo thì hai người mới chú ý thời gian. Cô lái xe tới quán ăn quen thuộc của hai người hay ăn lúc trước.

- A... Băng Tâm... lâu quá mới gặp cháu nha... mấy lần trước chỉ có Vân Di với cậu đẹp trai tới thôi... (Vừa thấy hai cô bước vào, cô chủ quán niềm nở mở lời.)

- Dạ... cháu hơi bận nên không tới được.... (cô lịch sự đáp lại gọi vài món, sau đó cô quay ngắt sang nhìn Vân với ánh mắt dò xét.)

- Nói.... cậu với Đoan Mộc Khải Trạch tính tới đâu rồi...?

- Tới gì mà tới....

- Đỏ mặt làm gì...?

- Ai da... anh ấy cũng nói muốn cưới mình...

- Cưới á? (Cô kinh ngạc đến vô thức tăng âm lượng lên cao, hậu quả là thu hút được kha khá ánh mắt mọi người trong quán.)

- Cậu... kích động như thế làm gì? (Vân Di cắn răng nói khẽ, hận không có cái lỗ để cô chui vào cho xong.)



- Rồi... cậu... tính như thế nào? (cô uống ngụm trà khôi phục lại tinh thần.)

- Mình tất nhiên không đồng ý... chúng mình mới quen nhau có mấy tháng... với lại... thân phận hai đứa...

- Uầy... anh ta không để ý thì cậu để ý làm gì... thế... hai người có " gì gì đó đó" nhau chưa? (cô chớp chớp mắt nhìn Vân Di)

- Chưa... anh ấy cũng không ép...

- Oaaaa.... hạnh phúc nha...

- Không bàn nữa... đổi nhân vật chính... sang cậu đi...

- Mình gì nữa.... chả phải nói hết với cậu rồi sao?

- Hứ... mình cứ muốn nghe...

- Đây... thức ăn tới rồi... chúc hai em ngon miệng (Chị phục vụ mang thức ăn ra, vừa vặn cứu Cô một màn trông thấy)

- Ăn thôi.... không nói nữa...(cô gắp một miếng gà bỏ vào cái miệng đang định nói chuyện của Vân Di rồi cười khì khì.... Vân Di chỉ đành hậm hực xử lí miếng gà.)

Ăn xong hai cô lại tiếp tục chạy vòng vòng thành phố cuối cùng quyết định chạy ra biển ngắm mặt trời lặn.

- Lão đại.... đối với cậu cũng thật tốt... (Đang ngắm hoàng hôn, Vân Di đột nhiên nói.)

- Ừ... rất tốt... chỉ là không biết... anh ấy sẽ yêu mình không?

- Tâm tư của Lão đại... không ai có thể hiểu...

- Đó cũng chính là nỗi khổ của mình

-.......(Vân Di chợt im lặng, nhìn sang cô)

- Không thể hiểu anh ấy muốn gì... nghĩ gì... không biết tâm tư của anh ấy...

- ......

- Mình đã nghĩ.... không cần anh ấy đáp lại mình... chỉ cần ở bên anh ấy... nếu sau này... anh ấy có người mà anh ấy yêu... mình sẽ rút lui... nhưng vẫn ở bên giúp đỡ anh ấy.... vậy thôi...

- Anh ấy vừa chịu đả kích từ chuyện của Lưu Mẫn Hoa... chắc sẽ cần thời gian....(Vân Di rời mắt khỏi cô nhìn ra biển, nói.)

- Ừ... mình biết....

Rồi hai người lại rơi vào im lặng. Băng Tâm.... cô yêu anh.... cô chỉ biết rõ mình yêu anh... còn tình yêu của cô sẽ đi về đâu, đi được đến đâu thì cô hoàn toàn mù mịt. Giống như những con sóng kia.... cứ dập dờn dập dờn... không biết đến khi nào mới dừng...

Đột nhiên điện thoại Vân Di reo lên... là Khải Trạch gọi. Lúc này thì cô mới nhớ tới cái điện thoại đáng thương bị cô tắt nguồn và để trong túi xách. Cô vội vàng lấy nó ra mở nguồn. Liệu anh có gọi khi thấy cô chưa về không?

Không.... điện thoại trống trơn.... Biết rõ vậy nhưng cô vẫn thấy buồn buồn.... Hai người lên xe về thì trời đã nhá nhem tối. Về đến Đoan Mộc gia là đã hơn 10h đêm.