Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 310: Chương 310





Kết quả thật hay, dù qua nửa tháng cũng không tính là xong việc, mới chỉ đủ tư cách làm bạn trai thôi!
Vậy bây giờ anh là gì, một chiếc lốp xe dự phòng?
Nếu trong vòng nửa tháng cô thay đổi quyết định, hoặc gặp được một người đàn ông ưu tú hơn thì cô ấy sẽ vứt bỏ anh?
Thấy Triệu Nam Thiên hơn nửa ngày cũng không nói lời nào, Tô Mục Tuyết trầm mặt: “Thế nào, anh không muốn à?”
Triệu Nam Thiên vội vàng gật đầu: “Đâu có, tôi muốn, tôi muốn chứ!”
Tảng đá trong lòng Tô Mục Tuyết cuối cùng cũng rơi xuống: “Được rồi, vậy anh… đi ngủ sớm một chút đi!”
Đi đến cầu thang cô lại dừng bước, dịu dàng nói: “Hôm nay cám ơn anh, ngủ ngon!”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, lần đầu tiên được nữ thần chủ động nói ngủ ngon, loại cảm giác này thật đúng là rất không tệ.

Đến tận khi bóng lưng Tô Mục Tuyết biến mất ở cuối cầu thang anh mới lắc đầu cảm giác được sự chán nản mất mát.

Trong lòng cũng nói không nên lời là cảm giác gì, tuy rằng không biết tiêu chuẩn kén chồng của nữ thần là gì, nhưng chắc chắn lúc trước anh không hề đủ tiêu chuẩn.


Nay có cơ hội có thể vào danh sách cân nhắc của nữ thần thì cho dù khoảng cách trở thành chồng còn rất xa nhưng cũng coi như là có thu hoạch?
Triệu Nam Thiên tìm một lý do tự an ủi mình rồi mới rửa mặt đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, Tô Mục Tuyết ăn xong điểm tâm thì đến công ty.

Triệu Nam Thiên cảm thán, người phụ nữ này đúng là người cuồng công việc, đã bị thương thành như vậy còn không chịu nghỉ ngơi.

Đúng chín giờ anh cũng đi tới kho hàng.

Từ Minh và Tiểu Ngũ đã đến từ sớm, không đợi anh bước tới hai người đã sốt sắng không chờ được hỏi: “Anh Thiên, tối hôm qua chị dâu thưởng cho anh thế nào?”
Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Hai người nhàn rỗi quá hả? Có muốn tôi tìm việc cho hai người làm không?”
Hai người nào dám nói tiếp, cười hì hì rồi chạy sang một bên.


Một lúc sau, Tiểu Ngũ đến xin nghỉ phép, nói rằng anh ta phải ra ngoài làm việc gì đó.

Triệu Nam Thiên nhìn ra sắc mặt anh ta không thích hợp cho lắm: “Tiểu Ngũ, cậu gặp phải chuyện phiền toái gì à?”
Tiểu Ngũ không biết cách nói dối, giải thích lung tung vài câu thì cả khuôn mặt đã đỏ ửng.

Cuối cùng thấy không thể trốn tránh được anh ta đành nói thật.

Từ Minh há hốc mồm, vội hỏi: “Anh Thiên, phải làm sao bây giờ?”
Tuy rằng không biết cái gì gọi là Cửu Vinh nhưng ngày hôm qua đầu tiên là Tiểu Ngũ tấn công vào trạm cơ sở liên lạc, sau đó lại xâm nhập vào hệ thống giám sát của thành phố, chuyến đi này có lẽ là lành ít dữ nhiều.

Triệu Nam Thiên nghĩ kỹ rồi an ủi Từ Minh: “Một lát nữa tôi sẽ đi cùng Tiểu Ngũ qua đó, cậu ở đây trông coi đi.


Tiểu Ngũ vội vàng lắc đầu: “Anh Thiên, không sao đâu, em có thể tự giải quyết, hôm qua anh bị thương vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.


Triệu Nam Thiên vỗ vai anh ta: “Là anh em thì đừng nói mấy lời vớ vẩn như vậy, ngày hôm qua nếu không phải vì tôi thì cậu cũng sẽ không bị Cửu Vinh để ý đến, sao tôi có thể bỏ mặc cậu vào lúc này được chứ?”