Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 332



Chương 332

Mấy người Sở Trực thấy Trúc lão quỷ vẫn nắm khư khư Thập Phương đỉnh trong tay thì trâm trồ hiểu ra. Thứ kia chắc hẳn chính là mục tiêu mà Cửu Thiên nói.

Hàn Liên cười nói: “Trận pháp này đỉnh đấy. Có thể dỡ nó về đặt ở Nhất Nguyên viện chúng ta làm cửa vào núi không.”

Cửu Thiên há hốc miệng. Cửu Thiên không nghĩ mình đủ sức di dời được cổng trấn giữ do một tiên khí sĩ để lại. Trừ khi tòa phủ đệ hư không này hoàn toàn sụp đổ, tất cả mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát. Khi đó may ra hắn có thể mang nó đi được.

Sở Chính vẫn luôn nhìn chằm chăm con rồng vàng lớn trên cửa, ánh mắt thoáng dại ra, tựa như bất chợt ngộ ra điều gì, lẳng lặng đứng đờ ra tại chỗ.

Mà lúc này, Trúc lão quỷ đang đại chiến với bạch hổ đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

Bỗng, ông ta tự cắn rách ngón tay của mình, trên đỉnh đầu có một đóa hoa ánh xanh chói mắt phóng ra.

“Hàn Băng Phái”

Một giọt máu tươi bị ông ta vung ra, được lớp băng ánh màu xanh lam giữa không trung bao lấy, hóa thành một giọt máu lam trong suốt xuyên thấu, chạm tới trên người bạch hổ.

Chỉ thoáng chốc, Bạch Hổ gầm lên tiếng rống giận rung trời, máu băng lam đáng sợ lại đang ăn mòn thân thể của nó.

Mấy người Triệu Thường thấy đây là cơ hội tuyệt hảo, năm người ngưng trận, bao vây bạch hổ ở giữa.

“Tiểu Ngũ Hành trận, Ngũ Hành Áp Chết”

Năm người đồng thời ra tay, Thiên Địa Chi Lực mạnh mẽ hình thành một cái lưới lớn, đè nặng bạch hổ xuống đất.

Mặt Trúc lão quỷ trắng bệch, chiêu này là sát chiêu cực mạnh của ông ta. Dùng máu tươi làm vật dẫn, ông ta không tin một con bạch hổ hình thành từ trận pháp lại có thể cắn nuốt tinh huyết của ông ta.

Toàn thân đám người Triệu Thường đã bị mồ hôi tẩm ướt đẫm, nguyên khí cả năm nhanh chóng bị áp bức đến mức cạn kiệt.

Nếu lúc này còn không áp được bạch hổ, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chết tại đây.

Bạch hổ gầm rú đinh tai, ánh sáng bao quanh thân không ngừng bành trướng rồi lại co rút.

Máu băng lam ăn mòn hơn nửa chân trước của Bạch Hổ liền ngừng lại. Một luồng ánh sáng trắng bao vây lấy giọt máu lam kia, đồng thời tiến hành cắn nuốt từng chút một.

Hoa văn trên cổng trấn giữ lóng lánh, từng chút lan tràn.

Chỉ trong giây lát, cổng trấn giữ hé ra một khe hở, từ bên trong tản ra ánh sáng năm màu chói lòa.

Chỉ một khe hở bé nhỏ không đáng kể như vậy đã lập tức hấp dẫn tâm mắt của tất cả mọi người.

Thấy cảnh này, Hàn Liên quát lớn: “Mẹ kiếp, cửa mở kìa. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta có xông lên không?”

Cửu Thiên khẽ lắc đầu, một phủ đệ hư không do tiên khí sư để lại, nếu chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì đúng là uổng danh cường đại của tiên khí sư.

Cổng mở ra đúng lúc này, nhìn sao cũng giống một cái bẫy.

Mà đúng lúc này, đôi cánh của bạch hổ vốn đang bị trói buộc chợt hóa thành hai luồng ngọn lửa cuồng long, lập tức dứt khỏi áp chế do đám người Triệu Thường liên thủ mà thành.

Khoảnh khắc Ngũ Hành Áp Chế bị phá hỏng, toàn thân đám người Triệu Thường run lên, uể oải ngã xuống đất, nguyên khí trên người bị đánh tan, thất khiếu xuất huyết.