Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 312



Chương 312

Cửu Thiên và Hàn Liên nhìn mà cảm thấy phía dưới lạnh toát.

Lúc này, Hàn Liên cũng không dám nói lời tình tứ, tình yêu gì đó với Huyễn Tâm nữa. Ngậm chặt miệng, Hàn Liên cũng sắp muốn trốn ở đằng sau Cửu Thiên.

Linh Bối cũng quay đầu lại, không nhẫn tâm nhìn nữa.

Huyễn Tầm hất cái bím tóc đuôi ngựa, nói: “Có phục không?”

Nói xong, Huyễn Tâm lại một chân giãm ở cổ của Vũ Kiếm.

Vũ Kiếm đáng thương là một võ giả Ngoại Canh Cảnh mạnh mẽ. Bình thường cho dù ở trong Âm Dương viện cũng có thể đ ingang. Hôm nay coi như là xui tận mạng, chịu thiệt lớn.

Ôm hạ thân, Vũ Kiếm thấy Huyễn Tầm lại chuẩn bị một cước giẫm xuống hạ thân của hắn ta, vội vàng hét lên: “Phục rồi, phục rồi.”

Huyễn Tâm khẽ mỉm cười, thu chân lại, vỗ tay nói: “Như này mới đúng. Mau giao đồ ra đây cho bản cô nương.”

Vũ Kiếm từ từ móc ra một cái túi trong tay áo của mình, cái túi be bé có lập lòe hoa văn trận pháp canh kình.

Huyễn Tâm mỉm cười nói: “Anh khá có tiền đấy, vậy mà kiếm được túi hư không. Để tôi xem thử, trong này của anh rốt cuộc có thứ gì.”

Giơ tay lục lọi một trận, Huyễn Tầm lấy ra hết đồ đạc bên trong.

Công pháp võ kỹ, dược liệu, tiền đều có không ít, nhìn tên Vũ Kiếm này ăn mặc khá đơn giản, không ngờ còn khá giàu.

Huyễn Tâm mỉm cười lấy ra mấy thứ tốt nhất bên trong ra, để vào trong sợi chỉ đỏ ở cổ tay của mình, sau đó ném cả chiếc túi hư không cho Cửu Thiên.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Những cái này là của cậu. Ha ha, thu hoạch không tồi. Nếu có thêm mấy tên ngu như này tới nữa thì tôi có thể tiến thêm một cấp. Lát nữa, Lãnh Tử Thâm kia đoán chắc cũng có không ít. Các cậu đi soát đi.”

Hàn Liên nghĩa bất dung từ cười ha hả, đi qua đó.

Lãnh Tử Thâm năm ở trên đất nghe thấy lời của Huyễn Tâm, cả người rung mạnh.

Hàn Liên đi tới bên cạnh Lãnh Tử Thâm nói: “Đừng phí lời nữa, mau nói cho ta biết đồ của ngươi ở đâu. Nếu ngươi không muốn bị tôi đánh chết.”

Lãnh Tử Thâm tức đến mức lại phun ra một ngụm máu. Ánh mắt của Hàn Liên rời ở hạ thân của Lãnh Tử Thâm, cười nói: “Giết chết ngươi đoán chắc là không được. Nhưng đánh anh thành tàn phế chắc không thành vấn đề. Ai kêu ngươi chọn nơi không có ai nhìn thấy. Lãnh Tử Thâm, ngươi còn chưa có con nối dõi nhỉ. Thật đáng tiếc, ngươi phải tuyệt hậu rồi.”

Lãnh Tử Thâm nghe thấy lời nói ác độc của Hàn Liên, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng hét lên: “Ta đưa, ta đưa.”

Giãy dụa, Lãnh Tử Thâm từ ngón tay của mình theo ra một chiếc nhẫn.

Hàn Liên giật lấy, cười nói: “Lại là vật hư không, thật giàu. Cảm ơn ngươi.”

Lãnh Tử Thâm không nói lời nào, tức đến mức cả người run rẩy. Nhưng vào lúc này, Hàn Liên lại đang lần mò ở trên người Lãnh Tử Thâm.

“Ngươi làm cái gì?”

Lãnh Tử Thâm kinh hãi kêu lên.

Hàn Liên lại không quan tâm nhiều như vậy, từ ở vị trí tim của Lãnh Tử Thâm lấy ra một miếng ngọc bội be bé.