Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 180



CHƯƠNG 180

Cửu Thiên cũng cảm thấy khí lưu quanh người bị đè xuống, giam cầm hắn tại chỗ.

Muốn làm ra động tác gì, cũng vô cùng khó khăn. Không thể không nói, chiêu này vô cùng tốt.

Nhưng mà lúc này, Cửu Thiên lại cười.

Người này, biết rõ khí thế không áp được hắn, thế mà còn muốn chơi một chiêu này, thật sự muốn chết.

Bỗng dưng, hai tay Cửu Thiên thả lỏng chuôi kiếm, thu lại khí thế khắp người.

Tiền Nghệ trong nháy mắt cảm nhận được cả người Cửu Thiên cũng biến mất. Hắn ta rõ ràng nhìn thấy Cửu Thiên đứng ở đó. Nhưng Cửu Thiên lại giống như quỷ hồn, hoàn toàn không bị Phá Sát Kiếm của anh ta áp chế.

Ánh kiếm đi đến trước người Cửu Thiên, mà Cửu Thiên chỉ làm một động tác, chính là bước sang trái một bước, tránh khỏi ánh kiếm.

Sượt qua vạt áo, ánh kiếm xuyên qua.

Ngay lúc cả người Tiền Nghệ lướt qua trước mặt Cửu Thiên thì hắn ta chợt nghe thấy giọng nói của Cửu Thiên.

“Biết không? Tôi ghét nhất là người ỷ thế hiếp người.”

Con mắt Tiền Nghệ lập tức mở to, gần như con ngươi cũng muốn trừng ra ngoài.

Chỉ một thoáng, Cửu Thiên ra tay.

Tĩnh như núi non, động như biển giận.

Hai đấm đồng thời phóng ra, Liệt Diễm Băng Sơn Quyền!

Uỳnh!

Cả người Tiền Nghệ bị thiêu đốt, trực tiếp bay ra ngoài.

Một quyền của Cửu Thiên trực tiếp đánh Tiền Nghệ bay ra khỏi đảo nhỏ, như một vì sao rơi xuống, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.

Cửu Thiên thoát khỏi áp chế của trọng kiếm, sức bật tuyệt đối không kém gì nội canh võ giả tu vi cấp năm.

Tiền Nghệ ở giữa không trung đã hôn mê rồi, một vị đạo sư nhanh tay lẹ mắt, trước khi Tiền Nghệ rơi xuống đất, tiếp được hắn ta.

Bên dưới, những học viên khác vô cùng không nể mặt bắt đầu nghị luận về Tiền Nghệ.

“Người này quá yếu rồi. Võ kỹ cái quỷ gì, chỉ vòng mấy vòng, sau đó bị người một quyền đánh bay, thật dọa người.”

“Không phải hắn ta là muốn xoay cho đối phương chóng mặt trước rồi lại công kích chứ. Võ kỹ này quá choáng váng rồi, người cũng đủ ngốc. Một kiếm đánh ra, một chút sức mạnh cũng không có, bị người ta đánh thành sao băng rồi.”

“Bẽ mặt, Tiền Lưu, em trai của anh thật bẽ mặt mà.”

“Võ kỹ nhà họ Tiền mấy người cũng quá kém. Hay là để em trai của anh học thêm mấy thứ đi.”

Không nói một lời, cả mặt Tiền Lưu đỏ lên, bước nhanh rời đi. Từng tiếng gọi, làm Tiền Lưu thật sự sắp nổi điên, hắn ta cũng không đi xem em trai mình một cái.

Cửu Minh thấy cách làm của Tiền Lưu, chợt nhớ đến hình ảnh lúc trước mình đối xử với Cửu Thiên.