Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Chương 43: Hội Chợ



Trong lúc đang ở sảnh đợi Lạc Phương Nghi, Cao Thiên Anh tình cờ chạm mặt Dương Niên.

Vì phép lịch sự, anh lên tiếng chào hỏi trước: “Huấn luyện viên Dương định đi đâu sao?”

Dương Niên nhìn trước sau như đang tìm kiếm gì đó: “Ừm, tôi định ra ngoài xem có gì ăn không. Cô bạn hay đi cùng cậu đâu rồi?”

Cao Thiên Anh không nghĩ nhiều, thành thật trả lời: “Em đang đợi cậu ấy đây. Vậy thầy ăn tối ngon miệng nhé.”

Đối phương dường như không nghe ra ý định đuổi người của anh, thái độ nhiệt tình khác hẳn một trời một vực so với sáng nay: “Các em cũng định đi ăn sao? Hay chúng ta đi chung, dù sao một mình tôi cũng buồn chán.”

Cao Thiên Anh chưa kịp nói gì, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng nữ sinh.

“Huấn luyện viên Dương? Thầy cũng định tới hội chợ sao?”

Liu Na cùng Lâm Hiểu bước vội vã về phía anh.

Dương Niên khá bất ngờ: “Có hội chợ sao? Tin tức của các em nhạy thật đấy! Tôi còn không biết có chuyện thú vị như vậy.”

Lúc Lạc Phương Nghi bước xuống, nhìn nhóm người bên dưới cô thật muốn quay đầu trở về lại phòng gọi đồ ăn.

Lâm Hiểu không biết ăn trúng thứ gì thái độ hòa nhã khác hẳn thường ngày: “Phương Nghi! Chúng tôi đang đợi cậu đấy. Qua giờ cao điểm hội chợ không còn náo nhiệt đâu.”

Cô nháy mắt với Cao Thiên Anh, thấy đối phương lắc đầu chỉ biết nhận mệnh đi cùng họ.



Lúc đi ngang qua Dương Niên, cô khách sáo gật đầu chào, sau đó lập tức kéo giãn khoảng cách với anh.

Liu Na luôn âm thầm quan sát cử động của cô, thấy vậy vô cùng hài lòng, dọc đường trò chuyện với Dương Niên đến quên cả thời gian: “Em cứ tưởng anh không đến, nhắn tin cũng không trả lời. Thì ra là anh cố ý tạo bất ngờ cho em.”

Dương Niên âm thầm liếc mắt nhìn Lạc Phương Nghi, thấy cô không chú ý tới mình thầm thở phào nhẹ nhõm: “Chắc do vẫn luôn tập luyện nên anh không chú ý thôi. Lần này anh tới huấn luyện cho mọi người cũng là do bên trên chỉ định.”

Liu Na bĩu môi: “Anh thừa nhận một chút có sao đâu. Bây giờ đến bịa chuyện dỗ em anh cũng không làm. Khai mau, giờ có phải anh đang hẹn hò với cô siêu mẫu nào không?”

Giới vận động viên bọn họ, lúc tên tuổi đang lên cũng nhận mấy lời mời quảng cáo để kiếm thêm thu nhập, chuyện Dương Niên quen biết người trong showbiz cũng không phải không có.

Cao Thiên Anh nghe vậy hai mắt sáng bừng: “Thật sao? Huấn luyện viên Dương còn quen biết cả siêu mẫu? Vậy thầy có biết cái cô tên Thẩm Ý không? Chỉ cần được gặp cô ấy ngoài đời dù chỉ một lần em đã thấy mãn nguyện.”

Nhận ra Lạc Phương Nghi đang nhìn mình, Dương Niên gượng cười lên tiếng: “Chỉ là công việc nên mới gặp gỡ vài lần, tôi với họ không thân thiết gì cả.”

“Ồ.” Cao Thiên Anh thất vọng, cũng không định tiếp tục nói chuyện phiếm với anh.

“Lạc Phương Nghi! Cậu đi đâu đấy? Chờ tôi với!”

Dương Niên cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Liu Na kéo tay: “Huấn luyện viên! Chúng ta qua bên kia xem thử đi, hình như là đoàn xiếc thú đang biểu diễn.”

Anh bị kéo đi thỉnh thoảng quay đầu lại, bóng lưng hai người kia cũng mất hút giữa dòng người.



Lúc Cao Thiên Anh đuổi kịp, nhìn cô lén lén lút lút không nhịn được tò mò: “Cậu đứng đây làm gì? Muốn mua mặt nạ hóa trang à?”

Lạc Phương Nghi trùng hợp đang đứng ngay quầy hàng bán đồ trang trí Halloween. Cô đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt! Cậu im lặng một lát!”

Anh nhìn theo hướng mắt đối phương, vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ: “Đó chẳng phải Lương Bình chồng cậu sao? Tên đó ăn gan hùm mật gấu hay sao dám đi ngoại tình? Cậu đứng im ở đây, dù tôi có không đánh lại anh ta hôm nay tôi cũng nhất quyết liều mạng.”

Lạc Phương Nghi tuy cảm động nhưng vội giữ tay anh lại: “Chuyện dài lắm, để sau này tôi kể cậu nghe. Tạm thời đừng manh động.”

Bên này, Hạ Thúy Phiên đang kéo tay Lương Bình đi dạo chợ đêm. Họ đứng trước quầy hàng xem tarot.

Hạ Thúy Phiên tựa đầu vào vai anh nũng nịu: “Ông xã, hay chúng ta xem thử đi. Biết đâu tháng sau chúng ta cưới nhau thì sao?”

Lương Bình cố kiềm nén cảm giác chán ghét nhìn chủ quầy: “Bà xem thử cho cô ấy đi.”

Đối phương là một người phụ nữ phương Tây tuổi tầm năm mươi.

Lương Bình vừa dứt lời, bà ấy tìm kiếm trong đống bài bày sẵn một bộ tarot, đôi tay đầy vết đồi mồi xốc bài nhanh thoăn thoắt.

Sau khi trải trước mặt họ mười lá, bà ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp trường hợp nào giống vậy. Tình huống này nếu hai người không phiền có thể chụp ảnh lại, sau đó tôi chỉ chỗ cho hai người đi gặp anh hai tôi, anh ấy nhất định sẽ cho hai người một đáp án hài lòng.”

Hạ Thúy Phiên cau mày: “Thầy bói dởm gì thế! Mặc kệ bà ta đi thôi!”

Lương Bình giữ tay cô nhẹ giọng dỗ dành, sau đó mới quay sang đồng ý với bà ta: “Được rồi, bà cho tôi địa chỉ tôi đi gặp ông ấy ngay. Đừng trông cô ấy như vậy, thật ra mê tín lắm, nếu hôm nay không giải được bài cô ấy sẽ buồn bực không vui mãi thôi.”