Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 21



Thế là mỗi đêm ta đều chơi một trò chơi rất đỗi đê tiện, đó là đi vào giấc mơ của tên tiểu tử Vương Hạo, nói xấu về chính hắn, dạy hắn chửi đổng cùng ta. Ta biết bản thân có chút nhỏ mọn, đi dạy một đứa trẻ hoàn toàn mất ký ức về mình tự chửi chính mình là vô cùng ấu trĩ nhưng căn bản ta không thể làm gì khác hơn đối với hắn bây giờ, ta chỉ có thể dùng mỗi cách này mới khiến bản thân hả giận được mà thôi.

Kể ra tên nhóc Vương Hạo này từ lúc đưa ta vào đây luôn đều đặn quan tâm chăm sóc ta, không để ta chịu khát, chịu đói ngày nào, hắn thường tâm sự vào tai ta, nói bản thân tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất áp lực, hoàn toàn không sung sướng như những gì người ngoài đang chứng kiến.

Phụ thân và mẫu thân của hắn lúc nào cũng bắt hắn phải học hành thật siêng năng, chăm chỉ. Dù biết thể chất của hắn không tốt nhưng lúc nào cũng bắt hắn phải luyện bắn cung, tập võ, còn nói với hắn sau này nhất định hắn phải thay phụ thân chinh chiến chốn sa trường, dốc sức bảo vệ cho Tổ Quốc Đại Triều.

Ta thấy hắn căn bản chỉ mới là một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch mà đã phải gánh trên vai trọng trách lớn như vậy rồi, bản thân ta tự cảm thấy hổ thẹn, từ trước tới giờ căn bản ta chưa bao giờ nghĩ về tương lai, càng không nghĩ bản thân phải đấu tranh vì điều gì, điều mà ta có thể nghĩ tới xa nhất từ trước đến giờ đó là làm sao để tìm được một lang quân như ý, quả thật ta còn không bằng một đứa trẻ năm tuổi, thật là mất mặt quá đi à.

Hôm đó hắn còn tâm sự với ta gần đây ngày nào cũng mơ thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp tự xưng là Bạch Mai, nói tên Thái Hào tiên quân gì đó kiếp trước thường xuyên ăn hiếp, bắt nạt hắn và nàng ta.

Nàng ta dạy hắn chửi đổng, dạy hắn võ công để trừng trị tên Thái Hào tiên quân kia, nói hắn sau này khi gặp lại tên tiên quân kia thì nhất định phải thay nàng đánh chửi hắn, khiến hắn đầu rơi máu chảy mới có thể rửa đi mối hận này của hắn và nàng.

Ta nghe đến đây thì không nhịn được mà bật cười trong lòng, khiến những chiếc lá trên người ta khẽ rung rinh. Dù sao Vương Hào hắn cũng chỉ là thân ảnh của tên tiên quân đáng ghét kia, hắn hoàn toàn không có thù hằn gì với ta, kiếp này ngẫm lại hắn đã quá đủ tội nghiệp như vậy rồi, ta lại còn bắt hắn trở thành thú vui tiêu khiển của bản thân, ta cũng thật là quá đáng.

Thế là ta quyết định sẽ không làm phiền hắn nữa, lâu lâu buồn chán quá ta sẽ đi vào giấc mơ của hắn, động viên trò chuyện cùng hắn, xem như bù đắp lại những gì ta đã làm với hắn thời gian qua là được.

“Bạch Mai tỷ tỷ, tỷ đúng là rất xinh đẹp, sau này lớn lên, Hạo nhi nhất định sẽ lấy tỷ”. Nó chạy tới cọ cọ má vào tay áo ta.

“Thằng bé này, thật biết nịnh một bà cô già như ta”



Ta vui vẻ ngồi xuống, đưa hai tay véo vào hai chiếc má phúng phính đang đỏ ửng lên của hắn, nhìn kỹ lại tên Thái Hào tiên quân này cũng không đến nỗi xấu xí là bao, gương mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, rất có dáng dấp của một tiên nhân. Nếu không phải vì hắn hết lần này tới lần khác gây chuyện với ta thì chắc hẳn hắn sẽ là một lang quân tốt.

Ta bỗng dưng giật mình rồi nhanh chóng thoát ra khỏi giấc mơ của tên tiểu tử Vương Hạo, lúc này mồ hôi lạnh đã ước đẫm toàn thân, không hiểu ta đang nghĩ ngợi lung tung cái gì đây nữa, ta và hắn vốn định sẵn đã là oan gia tiền kiếp, hắn và ta làm sao có thể cơ chứ. Ta tự trấn an bản thân đã nghĩ ngợi quá nhiều, tự làm hao tổn tâm tư.

Thời gian thấm thoát trôi qua một cách vội vàng, dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của tên tiểu tử Vương Hạo những bông hoa vàng rực của ta cuối cùng cũng đã bung nở. Lúc này Vương Hạo cũng vừa tròn sáu tuổi, hắn càng ngày càng hiểu chuyện, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cộng thêm sự dạy dỗ gián tiếp từ ta, tất nhiên sau này sẽ sớm thành tài, chỉ tiếc là ta với hắn nhân duyên ngắn ngủi, lúc những bông hạt trắng xuất hiện cũng là lúc ta phải rời xa hắn, còn việc ta có còn tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa hay không thì đó còn phải xem ý trời định đoạt.

“Người đâu, mau truyền thái y”

Giọng Hoàng Lan cách cách vô cùng hoảng hốt làm vang vọng cả một góc Vương Phủ, đến nổi ta được hắn đặt ở tận thư phòng vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng, hèn gì mấy bữa nay không thấy tên tiểu tử Vương Hạo này ghé qua thăm ta, ta còn đang thầm chửi rủa hắn, dự định tối nay sẽ đi vào giấc mơ của hắn mà quở trách hắn một trận cho ra trò.

Cũng không rõ tên tiểu tử này mắc bệnh gì, có nặng lắm không, trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy rất nôn nóng. Hoàng Lan cách cách bây giờ chắc tâm can đang rối như tơ vò, dù gì tiểu tử ấy cũng là đứa con duy nhất của nàng, nếu không may hắn gặp bất trắc gì e rằng nàng ta sẽ không sống nổi.

Nhưng cho dù ta có tội nghiệp Hoàng Lan cách cách như thế nào đi chăng nữa, thì người đáng trách ở đây cũng chính là nàng ta, thằng bé vốn nhỏ xíu, yếu ớt thế kia lại bắt nó phải học hành luyện tập vất vả, đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, hắn căn bản làm gì còn sức mà chống chọi đây cơ chứ.

Tội của Vương Hạo chính là còn nhỏ mà đã quá hiểu chuyện, sợ làm phật lòng phụ thân và phụ mẫu, ra sức gắng gượng thân mình, nhân gian vốn dĩ lắm khổ ải, mặc dù hắn được sinh ra trong cảnh nhung lụa, quyền quý nhưng lại phải mang trong mình những nỗi khổ mà không phải ai cũng có thể hiểu được.

Ta cũng đồng thời hiểu ra thêm một điều, đó là trở thành phàm nhân cũng không có gì vui vẻ cả, ta thấy làm Bạch Mai tinh linh như trước đây vẫn là tốt nhất, không phải lo nghĩ gì, chỉ cần nằm ườn ra thưởng thức rượu ngon, tự do tự tại sống qua ngày, như vậy mà lại hay.

Nhưng cái giá phải trả cho sự tự do ấy thật sự quá đắt, ta sẽ phải sống một cuộc đời cô độc đến già, cuộc đời ta sợ nhất là cô đơn, dù sao cây Mai Trắng bà ấy cũng không thể tồn tại mãi với ta được. Suy cho cùng, ta vẫn nên bám trụ lại trên Thiên Đình chờ cơ hội tốt tìm được một lang quân như ý cái đã, còn những thứ khác nên để tính sau, “Bạch Mai, ngươi đúng là một đứa miệng mồm ba phải”, ta tự cười vào mặt chính mình.

“Phu nhân..Phu nhân, người đâu mau dìu phu nhân về phòng tịnh dưỡng”, Ta nghe tiếng tên quản gia hét lớn, có vẻ lần này tên Vương Hạo kia không xong thật rồi. Ta nhất thời không đợi được đến tối, liền thâm nhập vào giấc mơ của hắn.



“Bạch Mai tỷ tỷ, cuối cùng Hạo nhi cũng đợi được tỷ, Hạo nhi đã đợi tỷ ở đây từ rất lâu”

“Ngoan, ngươi đang bệnh, không lo nghỉ ngơi, tịnh dưỡng còn chờ ta làm gì”

“Hạo nhi cảm thấy trong người thực sự không được khỏe, e rằng không thể cùng tỷ hoàn thành tâm nguyện được nữa rồi”, giọng nói của hắn trong giấc mơ yếu ớt, rung rẩy. Hắn nhìn ta không rời mắt, hai bàn tay bám không rời vạt tay áo của ta, dường như đã kìm nén cảm xúc từ rất lâu nhưng hắn vẫn hề rơi một giọt lệ nào, tuy còn nhỏ nhưng hắn vẫn luôn giữ cho mình phong thái của một nam nhân trưởng thành. Có lẽ tâm tư của hắn đối với ta là thật.

Ta cảm thấy thật buồn cười, Thái Hào tiên quân, ngài luôn miệng chê bai dung mạo ta, kinh thường tài nghệ ta, nhưng ngài có biết trong thân ảnh này, dù chỉ mới sáu tuổi ngài đã một dạ đem lòng thích ta hay không. Kiếp sau gặp lại, ta nhất định phải kể cho ngài nghe bộ dạng này của ngài, trông thật đáng thương nhưng lại vô cùng đáng yêu.

“Bạch Mai tỷ, tỷ có thể nói cho Hạo nhi biết, nếu sau này không còn được gặp lại Hạo nhi, liệu tỷ có buồn không, có còn nhớ đến sự tồn tại của Hạo nhi nữa không”. Cuối cùng, hắn cũng không thể kìm nén được tâm tư trong lòng, nước mắt không biết từ đâu lại chảy ra thành dòng. Ta lấy tay, gạt đi dòng lệ đang chảy dài trên hai má hắn: “Hạo nhi ngoan, Bạch Mai ta sẽ luôn nhớ đến ngươi, nhớ đến khi ta không còn nhớ được nữa, Hạo nhi yên tâm”

“Lời tỷ nói…Là thật”

“Là thật, Hạo nhi đừng lo, ngươi sẽ không sao, điều này ta có thể đảm bảo chắc chắn”

Không hiểu sao, ta lại cảm thấy thương hại hắn, Vương Hạo. Ngoài trừ việc hắn là thân ảnh của tên Thái Hào tiên quân đáng ghét kia ra, còn lại hắn là người cho ta sự ấm áp, cho ta biết tình cảm chân thành giữa người với người là như thế nào. Từ trước đến giờ, đây cũng có lẽ là lần đầu tiên Bạch Mai ta có được loại cảm giác này.

Vương Hạo đối xử với ta không hề tệ bạc, ngược lại còn luôn tận tình chăm sóc, tưới tắm cho ta không bỏ sót một ngày nào. Hắn tuy còn nhỏ nhưng lại rất dịu dàng, ấm áp, và đặc biệt luôn nghe lời dạy dỗ của ta, điều đó làm ta cảm thấy được yêu thương và trân trọng. Tình cảm của hắn đối với ta là thật, tình cảm của ta dành cho hắn ắt hẳn cũng là thật.

Dù sao đi nữa, kiếp này cũng chỉ là một kiếp trong ba kiếp nạn mà ta phải trải qua, ta vốn không sợ chết, càng không sợ xuống Địa Phủ. Lần này xem như ta lấy mạng của mình đổi lấy một mạng cho hắn, cũng coi như đền đáp công ơn chăm sóc mà hắn dành cho ta trong thời gian ta ở Vương phủ. Ta đúng là một cây bồ công anh có tấm lòng Bồ Tát, “Thái Hào tiên quân, kiếp này xem như ngươi có phúc mới gặp được ta!”