Vô Tiên

Chương 507: Chuyện chết sớm (2)



Lâm Nhất xua tay nói:

- Ngài không được luống cuống! Theo chúng ta thấy, Trịnh gia này chẳng qua là một gia tộc nhỏ, bên trong chỉ có cao thủ kỳ Trúc Cơ, chỉ trong chốc lát cũng sẽ không đuổi theo được. Cho dù là bọn họ đuổi tới, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến mà thôi, tuyệt đối không thể làm cho những người trên chiếc thuyền này bị liên lụy. Hừ! Ta sớm hay muộn gì cũng có ngày sẽ tìm tới cửa Trịnh gia!

Vẻ mặt Giang trưởng lão dịu đi, ừ một tiếng và gật đầu nói:

- Lâm đạo hữu tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn có thể lâm nguy không sợ, cũng có thể chém giết kẻ địch, người thường không có khả năng có được sự can đảm cùng nhanh trí này. Sau này, Lâm đạo hữu chắc chắn sẽ có thành tựu mà người khác khó có thể sánh bằng. Đáng tiếc, lão phu sợ là không sống được tới lúc đó!

Nghe Giang trưởng lão thừa nhận, Lâm Nhất lại lắc đầu bất đắc dĩ. Sau này thế nào, hắn còn chưa nghĩ xa tới như vậy!

Hai người nói chuyện một lát, sau đó Giang trưởng lão từ biệt. Lâm Nhất đi ra khoang thuyền. Trong lòng hắn không yên nên nhất thời khó có thể bình tĩnh lại. Hắn muốn hóng chút gió biển, hắn muốn đi lại một chút.

Khi đi tới trước phòng Chân Nguyên Tử ở khi còn sống, thấy hai người Nguyên Thanh đang thu xếp lại di vật của sư phụ, Lâm Nhất đi vào.

- Tiểu sư thúc!

Trên mặt hai người Nguyên Thanh vẫn còn nước mắt chưa khô, đầy vẻ bi thương.

Trong tay cầm mấy miếng ngọc bội, Nguyên Thanh nói:

- Tiểu sư thúc, đây là đồ sư phụ để lại, vẫn có bầu rượu ngài yêu thích nhất nữa. Sư phụ nói thứ đó là do ngài đặc biệt tặng cho sư huynh là ngài ấy. Sư phụ luôn nhắc không ngừng.

Lâm Nhất nhận lấy ngọc bội vuốt ve ở trong tay, than thở:

- Ôi! Ngọc bội kia là do ta đặc biệt đưa cho hắn, nếu như hắn đeo trên người thì đã tránh được tai họa này rồi.

- Ngươi cất những thứ này đi, khi nào nên dùng thì nhất định phải sử dụng, ta sẽ luyện chế thêm một ít đưa hai người phòng thân.

Lâm Nhất trả ngọc bội lại cho Nguyên Thanh, lại cầm lấy bầu rượu được làm bằng bạch ngọc. Thấy vật nhớ người khiến cho người ta buồn bã thảm thương!

- Cất hết đi, xem như có vật để tưởng nhớ! Vẫn có cái này nữa, hai người giữ lại phòng thân!

Lâm Nhất lấy ra hai thanh trường kiếm do con cháu Trịnh gia sử dụng, mặc dù nó không phải phi kiếm nhưng cũng là pháp khí hạ phẩm, sắt bình thường không thể so sánh được.

Sau khi huynh đệ hai người bái tạ liền nhận lấy trường kiếm.

Lâm Nhất khoát tay, chậm rãi đi ra ngoài. Khi đi tới thang lầu, thấy Thạch Kiên chắp tay mời, hắn lại đi theo tới trong phòng của Biện Chấn Đạc lúc trước.

Mười một người còn lại của Thương Hải bang đều đang ở bên trong phòng. Nhìn thấy Lâm Nhất đến, Thạch Kiên dẫn đầu, tất cả đều quỳ xuống hành lễ, bái lạy cảm ơn Lâm công tử đã báo thù lớn cho Biện bang chủ!

Lâm Nhất trố mắt nhìn hồi lâu mới vội vàng bảo mọi người đứng dậy, trầm giọng hỏi:

- Thạch huynh, các ngươi gọi ta tới không phải chỉ để cám ơn ta chứ?

Vẻ mặt Thạch Kiên bớt lạnh lùng nhưng lại thêm phần buồn bã. Hắn ôm quyền nói:

- Bang chủ không còn, tất cả chúng ta không biết sau này nên làm thế nào cho phải! Chúng ta cố ý mời Lâm công tử tới, một là bái lạy, cảm ơn công tử, mặt khác muốn công tử biết, mười một người huynh đệ ta nguyện vì công tử bất chấp gian nguy!

Thì ra là thế. Lâm Nhất khẽ gật đầu. Biện Chấn Đạc vừa chết, những người này giống như lục bình không có rễ, bất luận là ở trên thuyền hay sau khi tới Đại Hạ, bọn họ đều không có cách nào đặt chân. Có lẽ bọn họ cho rằng chỉ có đi theo mình mới có khả năng tìm được một con đường sống.

Nếu là trước kia, Lâm Nhất sẽ thuận miệng từ chối. Nhưng Biện Chấn Đạc mới đi, hắn thật sự không mở miệng nói ra điều này được. Ở trên thuyền, những người này chỉ có khả năng dựa vào một mình hắn.

Im lặng suy nghĩ một lát, Lâm Nhất nói:

- Cũng được! Trước khi các vị trở lại Đại Thương sẽ đều là huynh đệ của Lâm Nhất ta. Gian phòng này sẽ do Thạch huynh cùng mấy người ở. Sau này ta sẽ nói với Mạnh trưởng lão một tiếng, các ngươi yên tâm đi!

Đám người Thạch Kiên lộ vẻ cảm kích, cúi người nói vâng. Những nam tử giang hồ sẽ không nói quá nhiều lời dễ nghe, vái chào một cái là đủ rồi!

Lâm Nhất đi lên cầu thang, quay đầu lại nhìn về phía xa...

Đêm nay không trăng lại không sao, dường như chỉ có những đám mây lớn vần vũ; Bầu trời ngoài biển tối đen như mực, thật giống như con rồng lớn trước khi lao xuống vực sâu.