Vô Tiên

Chương 503: Trưởng lão của Trịnh gia (2)



Một tiếng kêu thảm vang lên, Lâm Nhất lướt qua nhanh như làn gió, căn bản không để ý tới Trịnh Cừ đã bị ngọn lửa cắn nuốt. Hắn nhìn Trịnh Hải cùng Trịnh Ba đang khiếp sợ ở cách đó không xa. Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng sắc bén, theo tay vung lên, một con rồng lửa Xích Viêm cuốn ra...

Hai đệ tử tu vi tầng ba căn bản không ngăn cản được uy lực của Xích Viêm kiếm, lại có hai tiếng kêu thảm vang lên. Trái lại, trong lòng Lâm Nhất càng thêm lẫm liệt. Hắn giơ tay lên thu hồi Xích Viêm kiếm, bàn tay lật một cái và lấy ra một lá bùa dán lên trên người.

Một ánh sáng màu vàng lập lòe, Lâm Nhất lại lập tức biến mất.

- Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, nơi Lâm Nhất biến mất đã bị đánh ra một hố to. Phiến đá xanh bị đánh trúng, vỡ nát, đá vụn bắn ra khắp trời. Cửa sổ và mái ngói của các cửa hàng ở hai bên đường bị đập vỡ, những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu kinh ngạc của dân chúng gần đó vang lên.

Trịnh Huy Hùng thấy Lâm Nhất đánh lén ba vãn bối, trong lòng biết mình đã trúng kế nên phát động phi kiếm đâm tới. Ai ngờ trong nháy mắt, đối phương lại thiêu đốt ba người Trịnh Cừ thành tro tàn, mắt thấy phi kiếm sắp ám sát đối phương, tên tiểu tử kia đã một lần nữa biến mất.

Ẩn thân? Không đúng, vừa rồi người này thi triển thuật ẩn thân giết Trịnh Cừ là dựa vào tu vi của bản thân chiếm ưu thế. Nhưng chiêu này vô dụng với đối thủ có tu vi cao hơn, vì trong thần thức có thể nhìn thấy rõ ràng. Độn thổ! Tiểu tử này thật giả dối, sau khi giết người thuận lợi lại trốn vào trong lòng đất.

Trịnh Huy Hùng chợt bay lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mũi chân hắn điểm nhanh, nhảy vào giữa không trung còn không quên hô to:

- Huynh đệ cẩn thận!

Trịnh Huy Anh thấy Lâm Nhất giết ba vãn bối cũng giận dữ, lấy ra pháp khí mai rùa để ngăn cản quả cầu lửa, sau đó cùng Trịnh Huy Hùng giáp công về phía Lâm Nhất. Khi thấy phi kiếm của đại ca Trịnh Huy Hùng sắp đạt được hiệu quả, đối phương lại đột nhiên biến mất, hắn cũng sửng sốt. Chợt trong tai lại nghe đại ca nhắc nhở, hắn mới chợt hiểu ra, vội vàng phát động thần thức nhìn về phía trong lòng đất.

Vào lúc Trịnh Huy Anh sắp rời khỏi mặt đất, một ngọn lửa từ trong lòng đất phun mạnh ra ngoài. Đó chính là Lâm Nhất cầm trong tay Xích Viêm kiếm, từ trong lòng đất đột nhiên xông ra.

Trong lúc kinh hãi, Trịnh Huy Anh vội vàng triệu hồi mai rùa hộ thể, nhưng đã quá muộn rồi. Xích Viêm kiếm tuy là pháp khí hạ phẩm, uy lực lấy ra còn không bằng phi kiếm trung phẩm. Nhưng nếu bị Lâm Nhất cầm trong tay và rót vào linh lực toàn thân, cố gắng đâm một cái, uy lực của nó lại không thể khinh thường.

- A...!

Trịnh Huy Anh hét to một tiếng, linh khí hộ thể bị Xích Viêm kiếm đâm rách, Lâm Nhất đã từ trong lòng đất vọt ra, nhân cơ hội một kiếm vung lên.

Một chân của Trịnh Huy Anh bị chặn tới tận gốc, con rồng lửa màu đỏ lập tức nuốt lấy hắn.

- Tiểu tặc, ngươi dám!

Trơ mắt nhìn huynh đệ giãy giụa ở trong ngọn lửa rồi lập tức hóa thành tro tàn, nhưng không kịp cứu, Trịnh Huy Hùng cảm giác tay chân lạnh lẽo, hai mắt đỏ ửng. Hắn đứng ở giữa không trung kêu to thảm thiết, phát động phi kiếm đâm về phía Lâm Nhất. Thanh phi kiếm màu đen giống như vô hình giữa bóng đêm, chỉ có sát khí lẫm liệt mới có thể khiến cho người ta cảm thấy được sự tồn tại của nó.

Sợ đối phương lại chạy trốn nên Trịnh Huy Hùng tiện tay ném ra một lá bùa, lập tức hóa thành rất nhiều gai băng rời đi.

Sau khi Lâm Nhất thuận lợi đạt được mục đích lại đề phòng Trịnh Huy Hùng giữa không trung. Ngón tay hắn vẫy một cái, Lang Nha kiếm còn xoay quanh lại bay lên, chém về phía bầu trời đêm. Hắn lại chìm vào trong lòng đất.

Lần trước nhận được thổ độn phù, cuối cùng đã phát huy công dụng. Ở trên Toại đảo, Lâm Nhất nhận được hai tấm thổ độn phù từ trên người của hai đệ tử Nhan gia, hôm nay đành phải dựa vào nó.

Bất ngờ giết chết mấy đệ tử có tu vi không cao của đối phương cũng là điều được Lâm Nhất tính toán từ lâu. Hắn cũng không muốn khi đối mặt với hai đối thủ có tu vi cao cường, bên cạnh còn có mấy người tu vi không cao muốn tới chiếm lợi của hắn.

Ngươi muốn giết ta lại không trách được ta ra tay tàn nhẫn!

Mượn thổ độn phù, đột nhiên giết chết Trịnh Huy Anh, ít nhiều khiến cho người ta bất ngờ. Bây giờ chỉ còn lại có một mình Trịnh Huy Hùng, Lâm Nhất càng thấy dũng khí tăng cao. Thổ độn phù chỉ có thể sử dụng trong một nén hương, hắn phải cố gắng lợi dụng điều này.

Toàn thân Lâm Nhất bị ánh sáng màu vàng bao quanh, dường như hòa làm một thể với mặt đất. Trong lòng hắn thoáng động lại chìm vào trong lòng đất, còn không quên phát động Lang Nha kiếm tấn công Trịnh Huy Hùng.

Trong thần thức, Lâm Nhất nhìn thấy Trịnh Huy Hùng rơi trên mặt đất, sát ý lại tăng lên. Khi hắn muốn từ trong lòng đất lao ra, không ngờ toàn thân căng thẳng, cảm giác hơi lạnh thấu xương kéo tới. Thân trong lòng đất, hắn không ngờ không thể động đậy.

Gặp phải biến cố khác thường này, trong lòng Lâm Nhất chợt lo lắng. Thổ độn phù mất hiệu lực sao? Không đúng, còn chưa tới một nén hương. Đây hẳn là đồ giữ mạng của đệ tử Nhan gia, sẽ không thể vô cớ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được. Đúng rồi, vừa rồi Trịnh Huy Hùng ném xuống một lá bùa. Hẳn là tấm phù này gây ra. Nhìn mặt đát xung quanh đông lại như tảng băng. Hẳn không bao lâu nữa, thổ độn phù sẽ mất đi hiệu lực, mình sẽ bị chôn sống. Có lẽ trong nhất thời không chết được, nhưng phía trên có một Trịnh Huy Hùng đang chờ đợi, kết quả cuối cùng thế nào có thể tưởng tượng được.

Trong lúc sốt ruột, Lâm Nhất chợt lạnh lùng nhếch mép. Lần này đúng là may mắn, ta xem ngươi làm sao nhốt được ta.