Vô Tiên

Chương 481: Vào thành (2)



- Cũng không phải! Có mấy người, cùng cực một đời, tương tự không đạt tới Luyện Khí kỳ.

Lâm Nhất âm thầm gật đầu, nhớ đến lúc đầu cũng thật là may mắn! Hắn lại đi đến bên người Du Tử Tiên, đưa tay ra, dùng sức trảo một cái, khách lạt một tiếng, gông xiềng vô hình ràng buộc ở trên người Du Tử Tiên bị vồ nát.

- Ngươi, ngươi là người nào!

Trịnh Kim nhìn thấy Lâm Nhất tuổi còn trẻ, nhưng đồng dạng là người trong Tiên đạo, vốn không để ý lắm. Tuy hắn không nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng nhận định tu vi của đối phương sẽ không cao hơn lão đầu râu bạc kia. Lão đầu đã rụt rè, thì không cần lại kiêng kỵ người còn nhỏ tuổi hơn mình.

Ai nghĩ, đối phương hời hợt phá linh phù của mình, làm Trịnh Kim kinh hãi! Này là tu vi gì a! Sợ là không kém sư phụ của mình rồi. Hắn có chút không rõ lai lịch của Lâm Nhất, vội vàng quát.

Sư đệ mặt tròn thì mặt đỏ tới mang tai, vừa rồi Lâm Nhất và Giang trưởng lão đối thoại, xúc động tâm tư của hắn. Bất quá đối phương thật không phải cố ý.

Trước đây Lâm Nhất chỉ biết được có Luyện Khí kỳ. Bây giờ lần đầu nhìn thấy còn có Ngưng Khí kỳ, nhất thời tò mò, khó tránh khỏi nhân cơ hội thỉnh giáo Giang trưởng lão, ai biết mấy câu nói đó, lại phạm vào Trịnh Đồng kiêng kỵ.

Khi kiểm tra Trịnh Đồng có linh căn, được gia tộc cho phép tu luyện bốn năm năm, nhưng chậm chạp không vào được Luyện Khí kỳ. Chuyện này để hắn canh cánh trong lòng, bây giờ lại bị Lâm Nhất nhấc lên, giống như bị người chỉ vào mũi nhục nhã.

Lúc này trong lòng Trịnh Đồng hận chết Lâm Nhất. Hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, biết tu vi của đối phương cao hơn mình, chỉ có thể trừng mắt hận không thể muốn ăn đối phương!

Nhìn hai huynh đệ trước mắt, Lâm Nhất hiền hoà nở nụ cười nói:

- Chúng ta là người cùng đường, cũng không có người xúc phạm thành quy, chỉ là chờ người đến đông đủ, cùng nhau đưa bạc cho các ngươi mà thôi. Vì sao hai vị đạo hữu lại nổi giận? Tiến vào thành muốn mấy chục viên linh thạch, sợ không phải quy củ của thành này đi! Còn nữa, phí vào thành bất quá một đồng bạc, hai người các ngươi cường thu một lượng bạc là đã sai rồi, cớ gì lại muốn làm khó dễ chúng ta? Ta xem việc này đến đây thì thôi, ta đưa các ngươi hai mươi lạng bạc, hai vị cầm uống chén trà, xem như chút lễ mọn lần đầu gặp mặt! Như thế nào?

Trịnh Kim nghe Lâm Nhất nói, sắc mặt càng thêm đen. Sao đối phương biết được vào thành là một đồng bạc? Mấy chục lạng bạc sắp biến thành mấy chục viên linh thạch, ai biết tiểu tử này vừa đến, là hai mươi lạng bạc.

Bị người nắm tay cầm, lại đột nhiên ít đi nhiều chỗ tốt như vậy, Trịnh Kim không khỏi có chút thẹn quá thành giận. Nếu là phàm nhân bình thường thì thôi, nhưng đối phương là đồng đạo tu tiên, thật sự làm lớn việc này, mình cũng không chiếm lý, bị phía trên biết được ngọn nguồn, sợ là sẽ bị trách phạt.

- Người khác vào thành là một đồng bạc, nhưng bọn ngươi không rõ lai lịch, ta liền thu một lượng bạc, không, ta liền thu linh thạch, ngươi tính thế nào? Có bản lĩnh thì đừng vào thành! Nơi này ta định đoạt!

Khẩu khí của Trịnh Kim cường ngạnh lên, hắn xoa eo, bày ra tư thế hùng hổ doạ người!

Ai ngờ không đợi mọi người kinh ngạc, Trịnh Kim lại biến sắc, duỗi tay một cái, làn điệu cũng quay ngược trở lại nói:

- Lấy bạc ra đi! Lần sau tái phạm, tuyệt không khoan dung, hừ!

Lâm Nhất ngơ ngác một chút, sau đó nở nụ cười, tay cầm bạc ném qua. Trịnh Kim nắm lấy bạc, ngẩng đầu lên, nhìn về một góc trong cửa thành, cũng không thèm nhìn mọi người, dáng dấp rất lưu manh.

Một hồi nguy cơ đảo mắt biến thành trò khôi hài, mọi người tâm tư dị dạng, cũng không muốn sinh nhiều thị phi, đi vào trong thành. Nhưng Lâm Nhất ra vẻ vô sự, đi đến sạp cá ven đường, tiện tay bỏ lại một thỏi bạc, mới nhìn hai thúc cháu kia gật đầu một cái, cười rời khỏi.

- Sư huynh, cứ như vậy buông tha bọn họ?

Trịnh Đồng còn có chút không cam lòng, hắn đến bên người Trịnh Kim, nhìn những người bên ngoài kia đi xa.

Trịnh Kim cười lạnh, hắn ở trước mắt Trịnh Đồng quơ quơ bạc trong tay hỏi:

- Nguyên bản nên thu bao nhiêu bạc?

Trịnh Đồng bẻ ngón tay tính toán nói:

- Tổng cộng bốn mươi tám người, nên thu bốn lạng tám đồng bạc.

- Trong tay của ta là bao nhiêu bạc?

Trịnh Kim dựa vào cửa thành, ôm cánh tay hỏi.

Trịnh Đồng hừ nói:

- Tu vi của ta không lên được, ngay cả sư huynh cũng cười ta. Không phải là hai mươi lạng bạc sao, khi ta ngốc hả?

Trịnh Kim lật mí mắt, thầm nói, ngươi còn nghĩ đầu óc của mình dễ sử dụng.

- Trừ bạc nộp lên trên, chúng ta còn có thể được bao nhiêu?

Trịnh Đồng mặc kệ, ai dám nói đầu óc hắn không dùng được. Hắn hét lên:

- Còn dư lại mười lăm lạng hai đồng bạc, sư huynh ngươi muốn độc chiếm, sư đệ ta cũng không nói gì?

Trịnh Kim đầu đầy hắc tuyến, thiếu kiên nhẫn vung tay, có lệ nói:

- Đừng ồn ào! Phần này ta cầm trước, sau này không thể thiếu ngươi. Những vàng bạc này không phải là đồ vật vui đùa sao? Ngươi còn tưởng là thật, ta cho ngươi biết...

Hắn thần thần bí bí ở bên tai Trịnh Đồng lặng lẽ nói vài câu, sau đó âm hiểm nở nụ cười.