Vô Tiên

Chương 480: Vào thành (1)



Giang trưởng lão và Lâm Nhất trước sau đi xuống hải thuyền, hai người vốn định nói chuyện phiếm vài câu, nhưng Lâm Nhất lần đầu đi xa, thích thú đánh giá xung quanh.

Thấy đệ tử còn lại cũng đi tứ tán, Giang trưởng lão nhàn nhã đi về phía trước. Chợt thấy Mạnh trưởng lão cùng người tranh chấp, lúc này hắn mới gia tăng bước chân chạy tới.

Thần thức đảo qua hai nam tử thanh sam, trong lòng Giang trưởng lão hiểu rõ, liền lướt qua đám người Mạnh trưởng lão, ôm quyền nói:

- Kính chào hai vị đạo hữu! Những người này đều là môn hạ đệ tử của Giang mỗ, nếu có chỗ đắc tội, mong được bao dung!

Nam tử mặt đen thấy đối phương lại nhiều ra một kẻ nói phí lời, vừa định phát hỏa, lại nghe đối phương xưng hô không giống, không khỏi bắt đầu quan sát lão giả râu bạc.

Giây lát sau, nam tử mặt đen biến sắc, kéo sư đệ cầm roi muốn hành hung, lúc này mới bỏ ra nụ cười, nhìn về phía Giang trưởng lão ôm quyền nói:

- Tại hạ Trịnh Kim, tu vi Luyện Khí tầng một, đây là sư đệ ta Trịnh Đồng, trước mắt chỉ là Ngưng Khí kỳ. Huynh đệ ta là con cháu Trịnh gia, hôm nay ở đây làm nhiệm vụ. Ha ha! Gặp gỡ vị đạo hữu này. Không biết đạo hữu quê quán ở đâu, đến Bắc Châu thành ta làm gì?

Nam tử mặt đen gọi là Trịnh Kim, trong miệng lúc nhắc tới Trịnh gia, thần sắc khá là tự đắc. Hắn nhìn thấy trong mắt Giang trưởng lão loé lên một tia ưu lo, chút kiêng kỵ trong lòng cũng thuận theo tan thành mây khói. Ở trong hải vực này, vẫn không ai dám đắc tội Trịnh gia a! Lão đầu không rõ lai lịch kia, tu vi cao hơn mình thì lại làm sao! Không ai dám ở Bắc Châu thành làm càn, trừ khi không muốn sống!

Giang trưởng lão từ lâu nhìn ra tu vi của đối phương, hắn vẫn chưa để hai người này ở trong lòng, nhưng nghĩ tới trong lúc vô tình đắc tội Nhan gia. Hiển nhiên, Trịnh gia này cũng là gia tộc tu tiên.

Bất luận một gia tộc nào cũng không phải dễ trêu chọc, huống hồ đưa thân vào địa bàn Trịnh gia, mọi việc vẫn cẩn thận mới tốt!

- Ha ha! Lão phu đến từ bên ngoài vạn dặm, chỉ là đi ngang qua nơi đây, muốn vào thành nghỉ trọ một đêm, kính xin hai vị đạo hữu cho cái thuận tiện!

Trên mặt Giang trưởng lão mang theo nụ cười, lại nhìn huynh đệ Trịnh gia chắp tay.

Trịnh Kim vốn có kiêng kỵ với tu vi của Giang trưởng lão, nhưng thấy đối phương bày ra dáng dấp sợ phiền phức, hắn không khỏi khí thịnh lên. Ngẫm lại cũng phải, bản thân ở trước cửa nhà, người đến là long cũng phải cuộn lại cho ta. Câu cửa miệng nói thật hay, cường long còn không ép địa đầu xà, huống hồ nơi này còn là địa bàn của Trịnh gia.

Con ngươi chuyển động mấy lần, chỉ chốc lát sau, lá gan của Trịnh Kim lại lớn lên. Hắn ôm cánh tay, giả vờ trầm ngâm, có chút khó khăn nói:

- Không phải huynh đệ ta không cho vị đạo hữu này mặt mũi! Nhưng đệ tử của ngươi trái với thành quy, phải bị trọng phạt. Bất quá trong pháp có tình, ngược lại không phải là không có biện pháp trung hòa.

Giang trưởng lão nói:

- Ồ! Có biện pháp gì, đạo hữu không ngại nói nghe một chút. Một chút bạc không ảnh hưởng toàn cục, chúng ta còn nguyện ý lấy ra, coi như kết giao bằng hữu.

Trịnh Kim cười gượng hai tiếng, giả vờ giả vịt nói:

- Đạo hữu lời ấy sai rồi! Vàng bạc đối với chúng ta có tác dụng gì? Huynh đệ của ta ở đây làm nhiệm vụ, cũng là hành động bất đắc dĩ, kiếm chút tiền nhỏ uống rượu, chỉ là tìm việc vui mà thôi.

- Bất quá, ta xem đạo hữu là người sảng khoái, nên nói thẳng a, muốn ta tha cho đệ tử ngươi cũng được, mười viên linh thạch liền trung hoà mười roi. Ba người này cũng là đồng bọn, mỗi người nhận phạt năm viên linh thạch, còn các ngươi vào thành, mỗi người một viên linh thạch.

- Về phần đạo hữu, niệm tình ngươi ta là người trong đồng đạo, huynh đệ ta liền ăn chút thiệt thòi, không thu phí của ngươi. Khà khà! Có phải ta rất dễ nói chuyện hay không! Không phải đạo hữu ngươi hảo ngôn khuyên bảo, cái giá tiền này ta là kiên quyết không nhận.

Trịnh Đồng há to miệng, không thể tin được nhìn sư huynh mình. Trời ạ! Sư huynh thực lợi hại, lần này có thể thu mấy chục viên linh thạch. Phải biết làm đệ tử ngoại môn của gia tộc, một năm mới một viên linh thạch, mà bản thân hắn còn chưa tới Luyện Khí kỳ, nửa viên linh thạch cũng không có.

Trịnh Đồng cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra, trong mấy chục viên linh thạch, mình có thể đạt được bao nhiêu đây?

Sắc mặt Giang trưởng lão đại biến, linh thạch trên người hắn cũng không nhiều, Lâm Nhất vì mọi người vào sinh ra tử, bất quá chỉ đạt được hai mươi viên linh thạch. Bây giờ một tiểu tử tầng một lại lòng tham không đáy, muốn hai ba thành linh thạch trong túi tiền của hắn, đây là Thiên Long phái mười năm tích lũy. Ta cho tiểu tử ngươi hết, ngươi không sợ bị chết no!

- Vị đạo hữu này, ngươi nói một câu xem! Ta là người tính nôn nóng! Có được hay không, ngươi mau nói rõ a!

Ánh mắt Trịnh Kim lập loè, biểu lộ ra khá là thiếu kiên nhẫn.

Giang trưởng lão cười khổ lắc đầu, cho dù lấy tiền tiêu tai, cũng không phải mặc người lừa bịp. Hắn cũng nhìn ra đối phương là cố ý làm khó dễ, nhưng lại phải nén giận, thực làm người phiền lòng.

Cho dù tâm tính đạm bạc, Giang trưởng lão vẫn cảm thấy hỏa khí khó bình, một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn vang lên:

- Cái gì là Ngưng Khí kỳ? Sao ta chưa nghe nói qua!

Nghe vậy, tâm trạng của Giang trưởng lão buông lỏng, cười nói:

- Người có linh căn, đều có thể xưng là Ngưng Khí kỳ.

Người tới chính là Lâm Nhất, nhìn thấy tình hình ở cửa thành, vốn không muốn hỏi nhiều, nhưng thấy đối phương cố ý làm khó dễ, chặn mọi người ở cửa thành cũng không phải biện pháp, vì vậy hắn mới đi ra ngắt lời.

- Thì ra là như vậy, chẳng phải nói, người có linh căn đều có thể thuận lợi tiến vào Luyện Khí kỳ!

Lâm Nhất lại hỏi.

Giang trưởng lão vuốt râu lắc đầu nói: