Vô Tiên

Chương 467: Lâm Nhất xuất quan (2)



Tựa như một trận gió chạy lên thuyền, Chân Nguyên Tử đi tới trước cửa phòng Lâm Nhất, nhưng có chút chần chờ, vén tay áo lên muốn gõ cửa, kẹt kẹt, cửa phòng lại mở ra.

Chân Nguyên Tử sửng sốt, không khỏi lui về sau một bước.

Trên mặt Lâm Nhất mang theo nụ cười nhàn nhạt ra đón.

Bế quan ba tháng, thương thế của Lâm Nhất sớm đã khỏi rồi, chỉ là vẫn chưa vội xuất quan. Hiếm thấy có lý do tu luyện tốt như vậy, hắn sao sẽ buông tha.

Lần trước đối địch để cho Lâm Nhất bị thương không nhẹ, tiêu hao một tháng, hắn mới điều trị tốt thương thế, sau đó lại từ từ điều dưỡng thân thể, trước sau dùng tới hai tháng, mới xem như hoàn toàn khôi phục.

Còn lại trong vòng một tháng, mỗi ngày Lâm Nhất điều tức tĩnh tọa, lĩnh hội được mất trong trận đại chiến kia, cũng chậm chậm vững chắc tu vi của mình.

Lúc hải thuyền cập bờ, Lâm Nhất vốn định đi xuống xem một chút, nhưng như vậy sẽ làm lỡ hai ba ngày. Huống hồ thần thức đã tra xét tiểu đảo, không có gì không thích hợp, hắn liền tiếp tục tĩnh tu.

Ba tháng bế quan, không chỉ thương thế khỏi hẳn, tu vi khôi phục, thần thức cũng hơi tinh tiến. Nếu bước lên con đường này, còn có việc gì càng trọng yếu hơn tu luyện! Chỉ là dáng dấp của Chân Nguyên Tử vội vội vàng vàng thẳng đến trước phòng, để cho Lâm Nhất chìm đắm ở trong thiên địa cảnh giác.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Bằng không thì vị đạo trưởng lớn tuổi trầm ổn kia, sẽ không thất thố như vậy.

- Sư huynh, xảy ra chuyện gì?

Lâm Nhất mời Chân Nguyên Tử vào phòng, mới nhìn Chân Nguyên Tử thần sắc lo lắng hỏi.

Thấy được Lâm Nhất, tâm tình nôn nóng của Chân Nguyên Tử tốt hơn rất nhiều, tự thuật sự tình đêm qua một lần.

- Ngươi phải cứu sư điệt của ngươi a!

Chân Nguyên Tử chờ mong nói.

Lâm Nhất thì mặc niệm vài câu yết ngữ kia, sau khi nghe vậy, gật đầu hỏi:

- Giang trưởng lão nói như thế nào?

Chân Nguyên Tử thở dài nói:

- Hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đến buổi chiều lại đi hải vực kia nhìn xem! Sư đệ, ngươi có biện pháp gì không, tiểu tử thối Nguyên Thanh kia một chút cũng không bớt lo, sợ là đã dữ nhiều lành ít!

Một làng chài gió êm sóng lặng như thế, sao còn sẽ có sự tình kỳ lạ như vậy phát sinh? Lâm Nhất cũng nhíu mày, hắn ngẩng đầu thấy Chân Nguyên Tử đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi mở miệng nói:

- Sự tình không hẳn như sư huynh nghĩ, có khi Nguyên Thanh không sao đâu!

- Tiểu tử ngươi ba tháng không lộ diện, ta chỉ muốn nhìn ngươi có cái gì biến hóa thôi. Nhìn thấy ngươi, trong lòng ta cũng kiên định hơn chút!

Chân Nguyên Tử biết Lâm Nhất đang an ủi, hắn vung tay, ra hiệu mình không sao.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, đứng dậy nói:

- Chỉ ba tháng mà thôi, tất cả còn không phải vẫn y như cũ! Sư huynh ngươi an tâm, không cần chờ tới tối, hiện tại chúng ta đi hải vực kia nhìn xem.

- Đúng vậy, chỉ ba tháng! Ở trong mắt tu sĩ các ngươi, hồng trần cuồn cuộn mấy chục năm, như bạch mã qua khe cửa, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi...

Chân Nguyên Tử than thở, theo Lâm Nhất đi ra cửa phòng.

Vô tâm xúc động cõi lòng của Chân Nguyên Tử, Lâm Nhất có chút ảo não mình nhiều lời, hắn vội chuyển hướng đề tài, lại hỏi một ít phong tục trên đảo.

Hai người vừa nói vừa đi xuống hải thuyền, cùng mọi người hội hợp, sau khi hàn huyên vài câu, lại bảo Nguyên Phong nói sự tình đêm qua một lần, sau đó ở dưới Lâm Nhất đề nghị, tìm đến hai cái thuyền nhỏ, chạy về phía hải vực của Phá Quân đảo.

Đi theo chỉ có Giang trưởng lão và Chân Nguyên Tử, còn có đám người Quý Thang, Nguyên Phong. Đi nhiều người cũng không có tác dụng, người còn lại đều chờ đợi ở trong Tham Lang đảo.

Khí trời vẫn sáng sủa, trời cao như tẩy, gió biển mát lạnh. Trên mặt biển bích ba dập dờn, hải đảo bị cát trắng tô điểm, xa gần chằng chịt, phong cảnh thoải mái. Để Lâm Nhất ở trong khoang thuyền tu luyện ba tháng, tâm thần cũng vì đó rung một cái.

Sau nửa canh giờ, hai thuyền nhỏ đến hải vực xảy ra chuyện.

Ở dưới Nguyên Phong chỉ điểm, Lâm Nhất và đám người Giang trưởng lão, bỏ thuyền leo lên một tiểu đảo. Nói là tiểu đảo, nhưng bất quá chỉ là một bãi đá ngầm lớn mà thôi, nhưng là vị trí gần Phá Quân đảo nhất.

Nguyên Phong và ngư dân kia từng ở chỗ này ăn gió biển một đêm, đối với đêm qua kinh hồn ký ức chưa phai, hắn chỉ ra ngoài khơi cách đó không xa, kể lại kinh nghiệm đêm qua.

Lâm Nhất đứng ở trên một tảng đá lớn, theo ngón tay Nguyên Phong nhìn về phía trước. Nước biển ở gần trong suốt óng ánh, nơi sâu xa xanh bích như thúy. Mấy chục hòn đảo to nhỏ giống như một bức tranh, rải rác ở trên mặt biển trong phạm vi mấy chục dặm, tiếng sóng lớn mơ hồ, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.

Địa phương đẹp đẽ mà yên tĩnh như vậy, tại sao có thể có vòng xoáy ăn người? Nếu không phải Nguyên Phong tận mắt nhìn thấy, đám người Nguyên Thanh xác thực không thấy bóng dáng, Lâm Nhất cũng không thể tin được dưới hải vực này giấu diếm sát cơ.

Hắn không khỏi thầm nghĩ, Thất Tinh kiến nguyệt dao quang thăng, hải ba vô định thủy hạ thành; tiên hội bắc đẩu trùng tiêu khứ, kim nhai vô nhân huỳnh hỏa hành. Vài câu yết ngữ này đến tột cùng có ý gì, cùng đám người Nguyên Thanh mất tích có liên quan như thế nào?