Vô Tiên

Chương 452: Chạy trốn trên biển. (1)



Khi ánh mặt trời ngày thứ hai trồi lên ngoài biển khơi, Lâm Nhất ngồi tĩnh tọa một đêm cũng chậm rãi mở mắt ra.

Dùng thần thức đảo qua con thuyền, trên thuyền không có gì khác thường, mặt biển trước sau cũng không có gì khác lạ. Tâm trạng của Lâm Nhất yên lòng một chút, hủy bỏ trận pháp, đi ra khỏi cửa phòng.

Cánh buồm trên thuyền được căng lên, đám đệ tử Hổ Sa Đường liên tục hét to, liên tục bận rộn trên boong thuyền. Lúc Lâm Nhất đi lên lầu thai, Tiêu đường chủ cũng ở đó.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, Lâm Nhất hỏi.

- Tiêu đường chủ, chúng ta có thể đi về phía Nam không?

- Bây giờ gió Đông Nam nổi lên, đi phía Nam không khó, các đệ tử chỉnh lại cánh buồm là được, Lâm công tử cứ yên tâm!

Tiêu đường chủ nói rất chắc chắn.

Lâm Nhất ngẩng đầu, một mình nhìn ra xa. Trong lòng hắn vẫn còn lo lắng, sợ Nhan Gia đuổi theo. Một gia tộc tu tiên có nội tình hơn mấy trăm năm, mấy ngàn năm, không thể khinh thường được. Mà bản thân chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, Giang trưởng lão là luyện khí tầng bốn, cho dù đối phương không có cao thủ Trúc Cơ, chỉ cần hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đến thôi, đã khó mà chống lại được.

Nhưng mà, cái gì nên đến thì không thoát được. Nếu hắn mệnh ngắn, cũng là do ý trời, không trách được người khác. Như vậy thì chẳng thà liều mạng. Còn không phải là giết chết hai tu sĩ thôi sao? Lúc trước hắn cực kỳ kiêng kỵ những người đồng đạo này, cho dù là chân nhân hộ quốc gì đó cũng có thể dọa cho hắn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm quá.

Bây giờ mới biết được, muốn giết một tu sĩ, không hề khó!

Chỉ là, nếu gặp người có tu vi cao hơn mình thì thế nào chứ? Sợ là đối phương muốn giết hắn cũng rất dễ dàng! Trốn sao? Trên biển rộng mênh mông, hắn có thể trốn đến đâu được? Có thể trốn được thì tất nhiên sẽ chạy trốn, nếu không thoát, sợ là phải liều chết đánh một trận rồi.

Lâm Nhất yên lặng suy nghĩ, âm thầm suy tính đến những tình huống có thể bất ngờ xảy ra. Bất giác, hắn tháo hồ lô rượu bên hông xuống, uống một ngụm. Mùi vị cay độc quen thuộc chui vài cuống họng, ngực bụng nóng lên, cực kỳ sảng khoái.

- Sư đệ, sao vừa sáng ra đã uống rượu vậy? Hôm qua thấy sắc mặt ngươi không đúng, có phải có chuyện gì lo lắng không?

Chân Nguyên Tử đi lên lầu thai, trong lời nói lộ ra sự thân thiết.

- Ha ha, không có gì.

Lâm Nhất vứt hồ lô cho Chân Nguyên Tử, cười nói.

- Mời sư huynh!

Chân Nguyên Tử vội cầm lấy hồ lô rượu, uống một ngụm, khuôn mặt dãn ra, cười nói.

- Cám ơn rượu ngon của sư đệ!

- Cám ơn rượu ngon của sư đệ!

Phía sau là hai huynh đệ Nguyên Thanh đi đến. Bọn họ chào hỏi Lâm Nhất xong, Nguyên Thanh cười hì hì nói.

- Sư phụ đã nhăm nhe rượu ngon của tiểu sư thúc từ lâu lắm rồi đấy!

Chân Nguyên Tử vội vàng uống một ngụm rượu lớn, sau đó thoải mái thở ra một hơi, trừng mắt, mắng.

- Thằng nhóc con nhà ngươi lại dám nói sư phụ lừa rượu để uống, muốn ăn đòn phải không?

- Khà khà, đồ đệ nào dám đâu, không phải do lão nhân gia ngài nói rượu của tiểu sư thúc là rượu tiên, có thể kéo dài tuổi thọ, uống nhiều có lợi sao?

Nguyên Thanh co đầu lại, tránh né cái tát của sư phụ, nhưng miệng vẫn liên tục nói.

Nguyên Phong ở một bên lại nở nụ cười, nói.

- Sư phụ đừng quan tâm đến sư huynh, ngài uống nhanh đi! Nếu không thì tiểu sư thúc không nỡ cho đâu.

Chân Nguyên Tử vừa muốn uống thêm một ngụm lớn, đã bị Nguyên Phong làm cho nghẹn lại, hắn ho khan mấy lần, tức giận nói.

- Ta nói muốn uống rượu của tiểu sư thúc ngươi, hắn không nỡ bỏ được sao? Nhưng mà hồ lô này quá nhỏ rồi, chưa uống đã mà đã hết mất rồi!l

Oán hận trong miệng, hơi ảo não lắc lắc chiếc hồ lô.

Lâm Nhất cũng khá vui vẻ, hắn cướp hồ lô về, cười nói.

- Không thể uống rượu như thế được, nếu không tất cả rượu cũng chẳng đủ cho mình sư huynh uống đâu.

- Ta mới uống hai chén thôi, thằng nhóc nhà ngươi không hẹp hòi như vậy chứ?

Chân Nguyên Tử nói thầm một câu, lưu luyến nhìn chằm chằm hồ lô trong tay Lâm Nhất.

Ung dung thong thả treo hồ lô rượu lên, Lâm Nhất cười một tiếng, nói.

- Muốn luyện chế linh tửu thì rất phức tạp, nên chỉ có thể uống một chút để chậm rãi thưởng thức. Làm gì có chuyện uống như trâu giống sư huynh, đúng là phung phí của trời. Nhưng mà, sư huynh cứ yên tâm, nếu muốn uống rượu, ta sẽ xin cho sư huynh một bình là được.