Vô Tiên

Chương 407: Ánh trăng (2)



Mộc Thanh Nhi vuốt tóc, khuôn mặt nhỏ vui vẻ. Nàng nhìn chằm chằm ngọc tiêu trong tay Lâm Nhất, lên tiếng hỏi.

Lâm Nhất nhìn vẻ mặt tò mò của Mộc Thanh Nhi, lại nhìn Từ Tử Huyên yên tĩnh bên cạnh, không hiểu nổi hai cô nàng này có ý gì, nên do dự một chút, sau đó đưa ngọc tiêu đến.

- Hì hì!

Thái độ của Mộc Thanh Nhi kỳ lạ, túm lấy ngọc tiêu như thực hiện được quỷ kế, nàng và Từ Tử Huyên bước lên thưởng thức.

Lâm Nhất khẽ cau mày, âm thầm lắc đầu.

Không biết vì sao Mộc Thanh Nhi lại tùy ý với hắn như vậy. Nhưng hình như trước đây dùng roi đánh hắn, cũng tự nhiên như vậy rồi.

- Vân Nhi? Ngọc tiêu này của ngươi là do nữ nhân tặng sao?

Mộc Thanh Nhi nhìn tên khắc trên ngọc tiêu, hứng thú cũng giảm xuống.

Từ Tử Huyên yên lặng đánh giá Lâm Nhất trầm mặc, nói nhỏ.

- Đồ của Lâm sư đệ, Thanh Nhi đừng nói lung tung.

- Ta có nói gì đâu? Lâm Nhất, chuyện này... Ngọc tiêu là vật yêu thích của ngươi, chẳng lẽ là do người trong lòng tặng cho ngươi sao?

Mộc Thanh Nhi liếc xéo nhìn Lâm Nhất, giống như thuận miệng nói ra.

- Có phải là đang suy nghĩ đến người đó, mộng đẹp bị hai người chúng ta quấy nhiễu rồi, ngọc tiêu này cũng chẳng có gì đẹp, trả lại cho ngươi này!

Mộc Thanh Nhi nhét ngọc tiêu vào tay Lâm Nhất, xụ mặt, sau đó quay lưng rời đi. Chỉ còn lại Từ Tử Huyên lúng túng đứng đó, nhìn theo bóng lưng của Mộc Thanh Nhi, ngập ngừng do dự, sau đó ôm quyền với Lâm Nhất, hơi ngại ngùng nói.

- Tính tình của sư muội ta trời sinh như thế, Lâm sư đệ đừng để bụng!

Lâm Nhất cười cười không quan tâm, hắn lật tay, ngọc tiêu đã biến mất. Sau đó Lâm Nhất nhìn Từ Tử Huyên đang mặc y phục trắng, nói.

- Không sao, ngọc tiêu này đúng là do một cô nương tặng cho ta. Nàng là con gái của một người bạn đồng hương, được ta cứu ở kinh thành. Mong là bây giờ, nàng đã đoàn tụ với người nhà rồi.

Từ Tử Huyên ngọc tiêu biến mất ở trong tay Lâm Nhất, đôi mắt nàng sáng loé lên, nói.

- Chẳng lẽ chuyện phá hủy thuyền ở kinh thành là do ngươi làm ra?

Lâm Nhất lắc đầu, nói.

- Chiếc thuyền hoa đó là nơi làm giao dịch dơ bẩn, hơn nữa còn có tú bà ở trên thuyền ngăn cản ta cứu người, trong cơn nóng giận, ta mới phá hủy nó.

Từ Tử Huyên thở dài một hơi, lắc đầu cười nói.

- Lâm sư đệ làm một chuyện thật lớn, đủ làm cho người khác phải kính nể!

Nàng nói xong, hơi dừng lại một chút, nhìn xung quanh, sau đó mới do dự nói.

- Sư đệ đã cứu mạng ta và Thanh Nhi mấy lần, ân nặng đến mức không dám nói cảm ơn. Nhưng là, ta muốn hỏi sư đệ một chuyện…

- Có chuyện gì sao? Mời Từ cô nương nói!

Lâm Nhất tò mò nói.

- Là thế này, ta và Thanh Nhi từng gặp nguy hiểm ở Loạn Hồn Cốc bên, lúc đó, không biết có phải là Lâm huynh đệ hay không…

Đối với chuyện hôm đó, Từ Tử Huyên vẫn canh cánh trong lòng, hôm nay có cơ hội nói chuyện với Lâm Nhất, cũng không biết mở miệng thế nào.

Lâm Nhất nở nụ cười, nhẹ giọng nói.

- Có người ra tay cứu là được, Từ cô nương cần gì phải để tâm nhiều như thế!

Từ Tử Huyên hơi ngây người, nhìn sâu vào Lâm Nhất, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp, chắp tay rồi quay người rời đi, bóng người mềm mại như hoà vào sắc tối, tĩnh lặng và dịu dàng.