Vô Tiên

Chương 380: Luận bàn (1)



- Làm sao vậy?

Lâm Nhất cúi đầu nhìn trên dưới quanh người mình, áo bào tro như trước, tiểu hồ lô rượu vẫn treo bên hông, toàn thân không có gì không ổn.

- Lâm Nhất, vì sao ngươi gạt ta?

Giọng nói của Mộc Thanh Nhi không lớn lại mang theo oán khí tràn ngập.

- Xin chỉ giáo?

Lâm Nhất có chút khó hiểu.

- Ngươi rõ ràng có một thân võ công cao tuyệt, ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng phải ưu ái ngươi, còn ngươi lại giả dạng làm một đệ tử chăn ngựa, không phải đang gạt ta sao?

Mộc Thanh Nhi cao giọng hỏi.

Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên hỏi ngược lại:

- Ngươi hỏi ta có võ công bao giờ đâu? Ngươi nghĩ ta muốn đi chăn ngựa sao?

- Lúc Diêu sư huynh quất ngươi, vì sao ngươi lại giả bộ không biến tránh né? Đó không phải đang gạt ta sao?

Mộc Thanh Nhi nghiêm trang nói.

Mộc Thanh Nhi này nếu bắt đầu càn quấy thật đúng là không nói chút đạo lý nào, có lẽ nguyên nhân là được nuông chiều từ nhỏ.

Lâm Nhất đưa tay cởi hồ lô xuống, dựa vào lan can ngửa đầu hớp một hớp rượu, liếc mắt nhìn Mộc Thanh Nhi một cái, từ tốn nói:

- Nếu như ta né tránh, hắn có thể bỏ qua cho ta sao? Ngươi có thể bỏ qua sao? Nếu như ta đánh lại, ngươi cho rằng Diêu sư huynh kia còn có thể tiếp tục sống sao? Rơi vào đường cùng, cho các ngươi quất một roi mà thôi, sau cùng lại là của ta, không phải sao? Ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Nhìn thấy giọng nói của Lâm Nhất chuyển nhạt, Mộc Thanh Nhi không khỏi hốt hoảng trong lòng. Tay nàng ta quấn lại, lúng túng nói:

- Ngươi... Ngươi chính là không đúng, nếu ngươi đừng bày ra tác phong làm người ta sinh ra sự chán ghét ghê tởm... ta đã bỏ qua cho ngươi rồi!

- Ha ha, Mộc cô nương nói không sai, Lâm huynh đệ quá không thích phong tình rồi!

Chẳng biết từ lúc nào Hoằng An đã đi tới, trong tay cầm một cây quạt xếp. Dáng vẻ môi răng trắng hồng, mắt sáng như sao, mặc trường sam màu trắng, nho nhã và tuấn mỹ không nói lên lời.

Lâm Nhất nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoằng công tử một cái, mỉm cười gật đầu, xem như là chào hỏi. Hắn xoay người sang chỗ khác, uống một hớp rượu, nhìn về nơi xa.

- Hoằng công tử, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế!

Lông mày Mộc Thanh Nhi hơi cau lại, liếc trắng mắt nhìn đối phương.

Hoằng An lơ đễnh, tay đập chiết phiến cười ha hả nói:

- Ta có muội tử tuổi tác cũng xấp sỉ cô, ta vẫn luôn cưng chiều nàng, dù vậy, nha đầu kia vẫn còn nói ta bắt nạt nàng nữa.

- Muội tử của ngươi tên là gì?

Mộc Thanh Nhi tò mò hỏi.

Ánh mắt của Hoằng An liếc bóng lưng của Lâm Nhất, quay đầu lại ôn hòa nói với Mộc Thanh Nhi:

- Muội tử của ta tên là Hoằng Anh, nhũ danh là Anh tử, không thể so được với phương danh của Mộc cô nương được.

- Ngươi biết tên của ta?

Ánh mắt của Mộc Thanh Nhi nghi ngờ nhìn Hoằng An.

Hoằng An cười ha hả một chút, cười nói:

- Ở trên chiếc thuyền này, đại danh của Mộc cô nương sợ là không ai không biết! Thanh Nhi là ý tinh hoa! Ý được thiên địa nuông chiều.

- Ha ha, Hoằng công tử nói là thật sao?

Mộc Thanh Nhi bị Hoằng An nói mấy câu đã dụ cho cười hài lòng, đôi mắt sáng lên.

Hoằng An nghiêm trang nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Một nữ nhi nhu thuận thông tuệ như cô, lan chất huệ tâm, ai cũng nên cưng chiều cô cả. Ai dám mạo phạm cô nương, Hoằng An ta chính là người đầu tiên không đồng ý. Lâm huynh đệ... Lâm huynh đệ ngươi nói có phải như vậy không?

Lời nói của Hoằng công tử này nghe vào tai xác thực làm người ta thoải mái. Mộc Thanh Nhi âm thầm gật đầu, có chút mong đợi nhìn về phía Lâm Nhất.

- Liễu huynh, thân thể đã khá hơn chút nào chưa!

Lâm Nhất cũng không để ý tới Hoằng An mà là đi về hướng thang lầu.

Liễu Chí được người đỡ lên ban công, thấy là Lâm Nhất thì trên khuôn mặt tái nhợt của gã lộ ra ý cười.

- Hóa ra là Lâm huynh đệ, nằm mấy ngày đã không còn đáng ngại, đi lên hít thở không khí chút.

Liễu Chí dựa trên lan can, thở hổn hển thật sâu, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, nói: