Vô Tiên

Chương 355: Phi kiếm (2)



Biện Chấn Đạc kia thực sự là già nhưng vẫn cường mãnh, cơ trí không thua người khác, có chút sai lầm thì ông ta đã chết dưới phi kiếm rồi. Cho dù Lâm Nhất cũng không nghĩ tới người này được mình thả cho một lần, bây giờ có thể giữ được tính mạng trong tay Giang trưởng lão. Bang chủ của Thương Hải bang này quả thực không đơn giản.

- Vị huynh đệ này, tôn tính đại danh!

Hoằng An ném sự không vui ở trong lòng, ung dung bước chậm ở trên thuyền. Nhìn thấy Lâm Nhất không bận rộn giống những đệ tử khác mà đang một mình nhàn nhã nhìn xung quanh phía xa, trong lòng y nổi lên sự hiếu kỳ, cười hỏi.

Lâm Nhất nghe tiếng xoay người lại, nhìn thanh niên tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ trầm ổn trước mặt thì hơi giật mình một cái, nói:

- Tại hạ Lâm Nhất, còn không biết...?

- Ha ha, Lâm Nhất, tên rất hay! Chúng mộc thành Lâm, độc tú Nhất chi*! Ta là Hoằng An!

Hoằng An mỉm cười gật đầu, nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, trong thần thái mang theo khí thế bề trên.

* Nhiều cây thành rừng, lấy một cây siêu quần xuất chúng nhất

Lâm Nhất cũng đánh giá đối phương, cười cười, nói:

- Hoằng công tử quá khen rồi!

Ánh mắt của Hoằng An lóe lên, cười ha hả nói:

- Người cũng như tên, cái tên Lâm Nhất này có khí độ không tầm thường. Ví dụ như cái tên Hoằng An của ta, lấy ý là bình an trôi chảy. Có thể thấy được, trong tên người có thể thấy được số mệnh cả đời của một con người.

Nhìn Bình Vương điện hạ đã sớm nghe nói tới này, Lâm Nhất mỉm cười.

- Ngươi không tin vào số mệnh sao?

Hoằng An đi tới bên cạnh Lâm Nhất, chắp tay đón gió đứng thẳng.

Lâm Nhất trầm tư trong khoảnh khắc, nhìn Hoằng An ngọc thụ lâm phong thì lắc đầu cười nói:

- Tin thì như thế nào? Không tin thì như thế nào? Chỉ có điều Lâm Nhất cũng phải suy nghĩ tới ân cứu mạng của vương gia rồi!

- Ồ! Ngươi biết là ta cứu ngươi sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, chuyện thuyền hoa bên bờ Thương Thủy bị hủy có phải có liên quan tới ngươi không?

Hoằng An kinh ngạc quay đầu lại, tò mò hỏi.

- Có đồng môn báo cho biết, Lâm Nhất đương nhiên biết là do Vương gia cứu tại hạ. Còn như chuyện thuyền hoa, là ta thì như thế nào? Không phải ta thì như thế nào chứ?

Lâm Nhất trả lời một câu, nhếch khóe miệng lên.

- Ha ha! Lời này ngươi nói thật thú vị, trong lời nói ngầm có ý sắc bén. Gọi ta là Hoằng công tử là được. Rời khỏi kinh thành rồi, ta chỉ là Hoằng An thôi!

Có lẽ là có tâm sự làm xúc động, thần sắc Hoằng An buồn bã đón gió nhìn về xa xa.

- Công tử, bên ngoài gió lớn, xin trở về khoang thuyền nghỉ tạm!

Hai hán tử tùy tùng nhìn về phía Hoằng An, khom người thi lễ. Người nói chuyện cũng không lạ mặt, lúc vào kinh thành, Lâm Nhất đã gặp người này ở Xương Bình rồi.

- Ha ha! Đây là Hoằng Bảo, là tùy tùng của ta!

Hoằng An lại chỉ vào hán tử sắc mặt trắng nõn ở một bên, nói:

- Đây là Bạch Tiềm Xuyên, chính là cao thủ đại nội hiếm có. Đây là Lâm Nhất mà ta mới vừa làm quen. Các người làm quen với nhau đi.

Hoằng Bảo tiến lên ôm quyền với Lâm Nhất, nói:

- Xin chào Lâm huynh đệ.

Hán tử tướng mạo trắng nõn, dáng vẻ ba bốn mươi tuổi, dưới cằm không có râu, dưới hai hàng mi là một đôi mắt tam giác ngầm có tinh mang lóe lên. Gã nhanh chóng quan sát Lâm Nhất một cái, mặt nở nụ cười, tiếng nói hơi chói tai, ôm quyền nói:

- Lâm huynh đệ thực sự là tuấn tú lịch sự, Bạch mỗ hữu lễ!

Ánh mắt của Lâm Nhất đảo qua hai người, cũng cười ôm quyền chào hỏi.

Hoằng An mang theo hai người rời đi, Lâm Nhất cũng đi xuống buồng nhỏ trên tàu, trở lại trong phòng nhỏ của mình. Trước cửa phòng nhỏ, cái lỗ thủng gió lùa đã bị gỗ tròn chặn lại, ánh sáng trước kia càng thêm âm u.

Sau khi vào nhà, linh khí ở trong người vận chuyển hai vòng, quanh thân tỏa ra từng sợi nhiệt khí, áo bào ướt nhẹp dần khô đi. Lúc này hải thuyền di chuyển bình ổn hơn nhiều, Lâm Nhất bình yên ngồi xếp bằng tĩnh tọa.

Áp chế hải thuyền đã đi bốn ngày, lúc này cũng không biết đang ở chỗ nào rồi. Mạnh trưởng lão vẫn chưa tìm Lâm Nhất gây phiền toái, cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần hắn theo chiếc thuyền này đi là được. Chỉ là trong tin đồn, chuyến này của Thiên Long phái một chuyến mất tầm mấy năm, không biết đi chuyến này khi nào mới có thể tới được điểm cuối.

Mỗi ngày Lâm Nhất trốn dưới khoang thuyền, thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở không khí, cứ vậy qua ba ngày, thuyền của Thương Hải bang lại đuổi theo.

Chỉ có điều có lẽ là sợ giẫm lên vết xe đổ, chiếc thuyền này không tiếp tục áp sát, chỉ ở bên ngoài một, hai dặm, từ xa xa quan sát, bám dai như đỉa. Hải thuyền của Thiên Long phái đã từng làm chậm tốc độ lại, ai ngờ hải thuyền phía sau cũng chậm lại. Khi thuyền của Thiên Long phái tăng tốc đi về phía trước, đối phương liền dương buồm theo sát. Mọi người của Thiên Long phái cũng không có biện pháp nào tốt, rơi vào đường cùng chỉ có thể mặc kệ nó.

- Chính đông hai mươi dặm có một hải đảo!