Vô Tiên

Chương 354: Phi kiếm (1)



Giang trưởng lão sử dụng phi kiếm làm mọi người chấn kinh!

Các đệ tử của Thiên Long phái còn hoảng sợ hơn, vẻ mặt là sự nóng bỏng và sùng kính, đây là Thái Thượng trưởng lão thần long thấy đầu không thấy đuôi! Nếu có thể chính mắt thấy được Thái Thượng trưởng lão thi triển tiên pháp phi kiếm, chuyến này thực sự là quá may mắn rồi!

Lâm Nhất trốn phía sau âm thầm cẩn thận. Hắn nghiêm mắt nhìn chăm chú vào hành động của Giang trưởng lão, nhìn thấy bên ngoài thi triển phi kiếm, ngân quang lưu động, vô cùng kinh người.

Đây cũng là lần đầu Lâm Nhất thấy được có người thi triển phi kiếm, không tránh khỏi trái tim đập thình thịch vài cái. Hắn biết rất ít về người tu tiên, đối với đồng đạo, nhất là Giang trưởng lão này khó tránh khỏi sinh ra lòng kiêng kỵ.

Lúc này chính là một cơ hội khó có được, Lâm Nhất phải lợi dụng để biết được thủ đoạn và tu vi của Giang trưởng lão.

Giang trưởng lão lơ đễnh đối với tiếng kinh hô ở phía sau, làm như đã sớm có dự liệu đối với tiếng động của những đệ tử phàm tục này. Ngón tay ông ta điểm về phía trước, phi kiếm treo trên không trung keng một tiếng vang dội, dẫn theo một tia ngân quang nhanh như tia chớp bay về hướng Biện Chấn Đạc trên hải thuyền.

Trong lòng Biện Chấn Đạc kinh hãi, chưa kịp suy nghĩ nhiều, một tia sáng bạc đã tới trước mắt. Sắc mặt ông ta đại biến, điểm mũi chân một cái, ngửa người về phía sau, lui về phía sau một bước.

Biện Chấn Đạc tự nhận khinh công bất phàm, ứng đối nhanh chóng, thân thể khẽ động đã lui ra ngoài bốn trượng, nhưng đối mặt với phi kiếm vẫn vô cùng chật vật. Ông ta thảm thiết hự một tiếng, đầu vai ứa ra máu tươi.

Phi kiếm mang theo thế điện quang hỏa thạch xuyên qua vai phải của Biện Chấn Đạc, quay về một cái lại xuyên qua lồng ngực của hai tên đệ tử của Thương Hải bang, hai người kia chưa kịp lên tiếng đã ngã xuống đất, biến thành tử thi.

Khớp hàm Biện Chấn Đạc khẽ nghiến, thân thể lóe lên chui xuống buồng nhỏ ở dưới tàu, đệ tử còn lại đã sợ đến ngây ra như phỗng, mỗi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm ánh bạc dài hơn ba thước kia đang xoay quanh trên đầu mình.

Giang trưởng lão vẫy tay, phi kiếm không tiếp tục chém giết nữa mà trong ánh bạc chớp động vòng vèo quanh không trung, gần sát mặt biển.

Lúc mọi người của Thương Hải bang còn chưa rõ tình hình, chỉ nghe dưới boong của thân thuyền có tiếng vỡ vụn truyền tới, trong lòng biết không ổn, vội vàng ghé vào mép thuyền nhìn xuống. Chỉ thấy phi kiếm đã cắt ra một lỗ thủng lớn hơn mười trượng dưới thuyền, nước biển đang đánh theo vòng xoáy vào trong đó. Tuyệt vọng cùng sợ hãi nhất thời xông lên trong lòng mọi người.

Còn chưa kịp hét lên kinh ngạc, mọi người của Thương Hải bang đã cảm thấy cơ thể chìm xuống, nước biển trút vào đã khiến thân thuyền bị nghiêng đi.

- Thuyền sắp chìm rồi!

Không biết ai hô to một câu, mọi người cũng đã bắt đầu kêu loạn lên nhao nhao chạy về phía đuôi thuyền, lên thuyền ba lá ở phía sau.

Trên hải thuyền của Thương Hải bang người người thất kinh, trong khoảnh khắc đã hỗn loạn tưng bừng.

Thần sắc của Giang trưởng lão không thay đổi, ngón tay điểm từ xa, phi kiếm quay đầu bay trở về, trong nháy mắt đã cắt đứt ba sợi dây thừng. Thuyền hỏng của Thương Hải bang nhất thời bị tách ra. Đã như vậy nhưng phi kiếm lại vẫn không chịu bỏ qua, ánh sáng bạc lóe lên bay thẳng tới một hải thuyền khác cách đây năm mươi, sáu mươi trượng.

Hải thuyền ở phía sau kia đã thấy được tình huống bi thảm trước mắt, tốc độ thuyền lập tức chậm lại, cũng thả thuyền ba lá xuống tới cứu đồng môn gặp đại nạn chìm thuyền ở phía trước.

Phi kiếm của Giang trưởng lão khó khăn lắm mới bay tới mũi thuyền của hải thuyền kia, ở giữa không trung hơi hơi rung lên một chút, lại vù một tiếng bay trở về.

Vì thế, hải thuyền còn lại này của Thương Hải bang xem như là tạm thời thoát được một trận đại nạn.

Trận tranh phong trên biển này bởi vì phi kiếm lên sân khấu, chỉ là trong khoảnh khắc đã khẳng định phần thắng cho Thiên Long phái.

Lúc các đệ tử của Thiên Long phái đang hân hoan, Lâm Nhất trốn sau đoàn người như có điều suy nghĩ.

Giang trưởng lão sẽ không nước đã đến chân mới phát thiện tâm, hẳn là cũng muốn hủy hải thuyền phía sau kia. Người khác không phát hiện ra sự kỳ quặc trong đó nhưng Lâm Nhất cũng đã nhìn ra. Phi kiếm kia dạo qua một vòng, nhìn như muốn làm đối phương kinh sợ kỳ thực đã suy yếu dần, nỏ mạnh hết đà.

Tu thần thức thao túng phi kiếm, xa năm mươi, sáu mươi trượng đã ở ngoài khả năng của thần thức của Giang trưởng lão, vì vậy, phi kiếm chỉ có thể bị triệu hồi trở lại. Cếu không, mất đi thần thức khống chế, phi kiếm sẽ bị rơi vào trong nước biển cũng chưa biết chừng.

Khóe miệng của Lâm Nhất nhếch lên, trong đáy lòng không khỏi ung dung đi nhiều. Thần thức của hắn bây giờ đã xa đến năm, sáu dặm rồi, vượt xa Giang trưởng lão. Nếu như phải đối địch chẳng phải nói mình có thể đặt chân ở thế bất bại hay sao? Chỉ là không biết Giang trưởng lão này còn có thủ đoạn gì nữa hay không, về sau vẫn phải lưu ý nhiều hơn chút mới thỏa đáng.

Cho tới nay, Lâm Nhất vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ, coi đám Thái Thượng trưởng lão của Thiên Long phái như một tảng đá lớn treo trên đầu. Chuyến này bởi vì có Giang trưởng lão trên thuyền nên hắn càng thêm cẩn thận, rất sợ trong lúc vô ý sẽ rước lấy đại họa sát thân. Cho dù đã lên được con thuyền này, sau đó bất đắc dĩ vẫn cảm thấy may mắn trong lòng.

Lâm Nhất đã sớm biết tu vi của Giang trưởng lão không bằng mình nhưng vẫn cảm thấy xa lạ với đạo tu tiên nên làm hắn không dám khinh thị bất kỳ đồng đạo nào.

Lúc ở kinh thành, Hộ quốc chân nhân kia chẳng qua chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai, Lâm Nhất cũng không dám khinh thường. Bây giờ, tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Giang trưởng lão làm cho trong lòng hắn có thêm mấy phần sức mạnh. Viên đá trong lòng cũng trở nên nhẹ bẫng.

Sau khi Giang trưởng lão đơn giản đẩy lùi người của Thương Hải bang cũng không để ý tới lời khen của mọi người, cho dù đối với Hoằng công tử tuấn mỹ hào hiệp, địa vị cao cả cũng không chút thay đổi sắc mặt.

Đám Mạnh sơn cũng không dám thở mạnh, cung kính đưa Giang trưởng lão đi rồi mỗi người đều vui tươi hớn hở.

- Mạnh trưởng lão, không ngờ quý phái có cao nhân như thế, cho dù là Hộ quốc chân nhân của triều ta cũng không có phong thái bậc này! Bản vương... Bản công tử kính phục vô cùng!

Hoằng An ở trên lầu thuyền, mắt thấy thủ đoạn thần tiên của Giang trưởng lão thì trong lòng như có sóng to gió lớn. Hộ quốc chân nhân luôn theo đại ca thị chính kia sợ là cũng không có bản lĩnh bậc này, nếu mình có một vị cao nhân như vậy làm chỗ dựa sau lưng, sẽ không bị khổ sở bức ép phải viễn phó hải ngoại, chịu nỗi khổ lang bạt kỳ hồ này!

Mạnh Sơn cười ha ha, ôm quyền với Hoằng An, nói:

- Người sư thúc này của ta sớm đã chán ghét hồng trần, bình thường không lui tới với người trong thế tục. Tâm ý của Hoằng công tử, Mạnh mỗ thay sư thúc cảm ơn!

Hoằng An lắc đầu than thở:

- Thế ngoại cao nhân nào phải là người mà đám phàm phu tục tử chúng ta có thể với cao được, ha ha!

Y cười khan hai tiếng, trong thần sắc là mấy phần thất vọng, một mình đi xuống thuyền lầu.

- Phái người kiểm tra buồng nhỏ trên tàu!

Trong lòng Mạnh trưởng lão biết tâm tư của Hoằng An, nhưng không nghĩ nhiều, lớn tiếng phân phó các đệ tử đi làm việc.

Lâm Nhất dựa ở mép thuyền, từ xa nhìn thấy Biện Chấn Đạc ngồi trên hải thuyền đang từ từ trôi trên mặt biển, một hải thyền khác cũng đã ngừng lại, Đang bận rộn cứu người. Trên biển sóng lớn mãnh liệt không biết liệu có thể cứu được mấy người còn sống.