Vô Tiên

Chương 338: Rời kinh (1)



Ngày thứ bảy Thiên Long phái đi tới kinh thành, sắc trời hơi sáng lên. Ánh mặt trời chiếu nghiêng từ trong khe hở mây đen xuống nhân gian làm cho kinh thành đã nhiều ngày mưa dầm lập tức trở nên sáng ngời.

Trên bến tàu phía tây cửa kinh thành, liễu rủ như tóc, phất phơ theo gió.

Hai bờ sông Thương Thủy xuân sắc hợp lòng người, khiến người ta hoa cả mắt, còn bên bến tàu đếm không hết các đội thuyền cùng đoàn người đang bận rộn không dứt.

Lâm Nhất đứng ở bên bờ, kinh ngạc nhìn hai cái thuyền lớn trước mắt. Trước kia trong kinh thành hắn cho rằng thuyền hoa đã cao như ban công rồi, nhưng những thuyền lớn ở ven bờ này, dáng vẻ của thuyền còn lớn hơn phân nửa, ngay cả xe ngựa cũng chứa đủ nữa.

Lần này đi thuyền, hai người Lâm Nhất và Kim Khoa cũng không bị điều trở về mà là cùng lên thuyền trước.

Vì thế, Lâm Nhất yên lòng, nhưng cũng cảm thấy vài phần bất thường. Lúc ra khỏi kinh thành, một nhóm của Thiên Long phái vẫn là những người ban đầu. Nhưng sau khi tới bến tàu chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn rất nhiều khuôn mặt xa lạ, còn có một vài người đã sớm lên trên thuyền rồi.

Lâm Nhất cũng đã nhìn ra, những người này đều là người của Thiên Long phái. Là đại phái đệ nhất trong giang hồ, Thiên Long phái phải có thế lực mà không muốn người biết trải rộng nam bắc của Đại Thương.

Nếu như hai chiếc thuyền này đều có tác dụng vượt biển, chẳng lẽ Thiên Long phái thực sự không ngại thân phận của mình và Kim Khoa, để hai đệ tử ngoại môn cùng đi sao?

Trước một cái thuyền lớn khác có một đám người ăn mặc không tầm thường đứng thẳng, còn có hơn mười tên lính hộ vệ ở một bên. Trong đó có ba người Lâm Nhất nhìn quen mắt, chính là người trung niên và thủ hạ của ông ta đã dẫn Thiên Long phái vào kinh thành. Chỉ có điều vẻ mặt những người này kính cẩn, cả đám vây quanh một người thanh niên dung mạo tuấn mỹ.

Người nọ hơn hai mươi tuổi, mặt như ngọc, thân phận có vẻ rất cao quý. Lâm Nhất nghe tiếng hàn huyên của những người đó không khỏi quan sát thêm vài lần. Người nọ chính là Bình Vương điện hạ? Một Vương gia cùng đi sao? Không đúng, Vương gia này muốn đi cùng thuyền ư?

- Tiểu tử, ngươi có thể được lên thuyền rồi, chỉ là ngươi và ta không thể cùng thuyền.

Lâm Nhất hiếu kỳ đối diện với nhóm người kia, lại thấy Chân Nguyên Tử thần thái nhàn nhã đi tới. Hắn nhướng mày hỏi:

- Chuyện đó là vì sao?

- Lão đạo cũng là chủ muốn thế nào thì khách thế đó, không tiện hỏi nhiều! Chỉ là nước đã đến chân, tiểu tử ngươi nhớ tùy cơ ứng biến. Nói thật, lão đạo thật sự không nỡ ngươi đi đâu!

Chân Nguyên Tử nhìn bến tàu náo nhiệt, ngôn ngữ tùy ý.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cũng không nói chuyện.

Chân Nguyên Tử chợt thấp giọng, vẻ mặt có chút quái dị nhìn Lâm Nhất, nói:

- Sáng sớm hôm nay đã nghe nói đô úy bắt ngươi đã phạm vào chứng động kinh chết ở trong nhà; còn có một Hình bộ Thị lang lúc đang tầm hoan tác loạn ở thanh lâu thì đột ngột chết đi.

Lâm Nhất nhìn thoáng qua Chân Nguyên Tử, mặt mỉm cười, vẫn không lên tiếng như trước.

Chân Nguyên Tử nhìn thấy Lâm Nhất lại mang dáng vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi này, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu hỏi:

- Hôm qua sau khi trở về từ hình trường, ngươi liền đóng cửa không ra ngoài, lão đạo cũng chưa tiện hỏi ngươi. Nói thật đi! Hôm qua trên hình trường, ngươi định cuối cùng sẽ tình nguyện bị bêu đầu sao?

Nhìn ánh mắt ân cần của lão đạo, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên hỏi ngược lại:

- Nếu như đổi lại là đạo trưởng ông thì ông sẽ làm như thế nào?

Trên bến tàu người đến người đi, Lâm Nhất vô tâm nói chuyện với Chân Nguyên Tử. Giết Lam Bình hại Trần thị lang, không nghĩ tới sáng sớm liền truyền khắp kinh thành. Loại chuyện như vậy không thể gạt được tâm tư uyển chuyển của lão đạo.

Ống tay áo của Chân Nguyên Tử vung lên lẩm bẩm một câu:

- Nói chuyện với tiểu tử ngươi thật không thú vị, vẫn là mỗi người đi một ngả đi thôi!

Ông ta hừ lạnh một tiếng, lung la lung lay đi về phía một con thuyền lớn khác. Lâm Nhất ở sau lưng cười cười đưa mắt nhìn về phương xa.

Một lúc lâu sau, hai thuyền lớn giương buồm lên, một trước một sau chậm rãi lái rời bến.

Lâm Nhất tựa trên thành thuyền, không nhanh không chậm quan sát phong cảnh hai bên bờ sông. Một suy nghĩ, thần thức của hắn liền thu hết tất cả thuyền lớn vào mắt.

Trên chiếc thuyền này, trừ hai người là mình và Kim Khoa ra, hắn chỉ quen Liễu đường chủ và mấy tên thủ hạ của hắn ta thôi. Có thêm hai mươi hán tử xa lạ xuất hiện, hơn nữa mười mấy người chèo thuyền, trên chiếc thuyền này, tổng cộng không dưới bốn mươi, năm mươi người.

Làm cho Lâm Nhất không hiểu là đệ tử nội môn của Thiên Long phái còn cả thầy trò Chân Nguyên Tử cùng với Bình Vương điện hạ làm người ta không hiểu rõ kia đều ngồi ở thuyền lớn trước mặt. Còn trên chiếc thuyền mình đang ở ngoại trừ Liễu đường chủ ra thì chỉ có một vài đệ tử tầm thường. Bên trọng bên khinh vừa nhìn đã hiểu ngay.

Lần này đi, không phải trực tiếp rời bến sao? Lâm Nhất lặng yên suy nghĩ trong lòng, đối với Kim Khoa đi bên người cũng không để ý.

- Lâm sư đệ, ha ha!