Vô Tiên

Chương 300: Đường hẹp (1)



Đứng bên bờ mưa xuân chậm rãi buông cây dù trong tay xuống, ánh mắt của Lâm Nhất lạnh nhạt.

Cho tới nay, Lâm Nhất luôn cho là hắn không giống với người phàm, hắn phải làm tiên nhân. Thất tình lục dục của phàm nhân không chút liên hệ nào với mình.

Bây giờ Lâm Nhất ngơ ngác nhìn thuyền hoa trong mưa, trong lòng nổi lên vẻ khổ sở. Hắn mới hiểu, không phải có khác với người phàm, hắn vốn chính là một người phàm phu tục tử. Sở dĩ không có phiền não của phàm nhân là bởi vì trên dọc đường chưa gặp phải mà thôi.

Thế gian này có thật nhiều điều không biết, biết thì sẽ làm nhiễu loạn thâm thần của hắn, khiến cho hắn xúc động buồn lo vô cớ!

Con đường tu luyện khổ sở như lên trời, dược lực của đan dược, vì may mắn cơ duyên; mà cảm ngộ hồng trần cũng phải qua đường dòm ngó thiên đạo.

Nỗi khổ thất tình, khốn khổ lục dục của người phàm, Lâm Nhất hắn không tránh khỏi, cũng không trốn thoát. Tựa như mùa mưa trước mắt này, chỉ có tự mình đi một lần mới có thể đi tới mùa kế tiếp.

Lâm Nhất đứng trong mưa thu liễm pháp lực toàn thân, mặc cho nước mưa lướt qua khuôn mặt, thấm ướt xiêm y. Thật lâu sau hắn mới nhẹ giọng nói vơi sthư sinh đang quỳ xuống đất không dậy nổi:

- Hàm huynh xin đứng lên!

Trên người ướt nhẹp, bị nước thấm ướt thân thể, hàn ý khó nhịn, thư sinh kia rùng mình. Sau khi nghe tiếng thì gã kinh hỉ nói:

- Ngươi nguyện giúp ta rồi sao?

Người trẻ tuổi trước mắt còn không lớn tuổi hơn mình nhiều lắm, mặc dù khí độ xuất trần bất phàm, quần áo lại cực kỳ bình thường, liếc nhìn qua liền biết không phải người đại phú đại quý. Còn Hàm Sinh như gần chết mà gặp được một cánh đồng có nguồn nước, cho dù gã là một phía tình nguyện, người trẻ tuổi trước mắt này có thể giúp gã.

Lâm Nhất không hề đồng ý. Một mình hành tẩu ở trong hồng trần này giống như khách qua đường. Nhưng hôm nay hắn mới hiểu, trong hồng trần này cũng có dấu chân của hắn.

Thân làm khách qua đường của hồng trần, đồng thời, Lâm Nhất cũng là một chiếc thuyền con trong làn sương của hồng trần.

Nếu thân ở hồng trần thì phải thản nhiên đối mặt thôi. Có lòng ngộ không phải lấn bản tâm thiên địa, Lâm Nhất hắn mới có thể để ý, không chịu gò bó không phải va vấp, phía sau vô trần.

Nhìn người si khổ trước mắt, giọng Lâm Nhất hiền hòa nói:

- Đứng lên sẽ dễ nói chuyện hơn.

Thư sinh vội vàng dạ một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tay chân gã bắt đầu lộn xộn, thân thể suy nhược tựa như cũng được thêm chút khí lực.

- Tránh ra cho lão tử! Người nào ở đây tìm chết, tự nhiên lại quấy rầy hứng thú của lão tử!

Một tiếng nói phách lối đột nhiên vang lên phía sau hai người làm cho xa phu xem náo nhiệt ở một bên sợ run lên một cái, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói:

- Công tử, tiểu nhân ở đây!

- Tiểu Tam, cẩu vật không có mắt này, còn chưa đỡ công tử nhà ngươi một cái, thịt của Thúy Hồng xác thực là say lòng người, công tử nhà ta chút nữa là ăn đến không dừng lại được nữa rồi!

Là xa phu Tiểu Tam thắt lưng cong xuống, cơ trí thoáng qua ân cần hầu hạ. Mà Lâm Nhất vừa nghe thấy tiếng mắng thì thần sắc khẽ động, chậm rãi xoay người lại.

Người đang kêu gào nọ là một nam tử ngoài ba mươi tuổi thân mặc cẩm trù, sắc mặt trắng xanh, đôi mắt như cá chết âm lãnh mang theo vài phần sốt ruột. Y trợn mắt cản đường hai người lại, vừa muốn mở miệng mắng to liền nhìn thấy Lâm Nhất xoay người lại, vẻ mặt bị kìm hãm vội vàng dụi dụi con mắt, chợt há to mồm:

- Là ngươi...

Hai tên tùy tùng sau lưng người nọ tựa như cũng đã nhận ra Lâm Nhất, sắc mặt đột biến, dưới chân không nhịn được lui về phía sau.

Lâm Nhất nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn đối phương, cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nói:

- Thật không ngờ tới nhỉ! Lý công tử, đã lâu không gặp!

Xong, thực sự là hắn rồi. Nam tử đã nghĩ tới chuyên chạy trong đầu, nhưng lại thấy hai tên tùy tùng đã né trước một bước, tức giận đến mức y suýt đã mở mồm mắng to nhưng bờ dương liễu trước mắt còn có thuyền hoa đầy ong bướm đang dần qua đây.

Nơi này là kinh thành, Lý công tử y còn sợ gì? Sao mà phải chạy?

Nam tử che giấu sự xấu hổ và giận dữ trong lòng, thần sắc lúng túng quay người lại, nặn ra khuôn mặt tươi cười. Y đi tới trước mặt tên thanh niên mà cả cuộc đời này khó có thể quên được, chắp tay một cái nói: