Vô Tiên

Chương 261: Phong Hành bộ lạc (1)



Ô Đoán và Quý Thang ở thời điểm bóng đêm sắp hàng lâm trở lại, còn mang về mười con ngựa. Kể từ đó, vấn đề ngựa thiếu liền được giải quyết dễ dàng.

Lúc trời sáng, đoàn người ở dưới Ô Đoán dẫn dắt, tiếp tục đi về phía đông.

Rời tông môn hai mươi bảy người, thêm vào mười một người của Hổ Giao Đường, bây giờ chỉ còn lại ba mươi bốn người. Không tới một tháng, liền mất đi bốn người. Những khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia, để các đệ tử đối mặt mỹ cảnh của thảo nguyên, đã không còn hưng phấn như lúc trước.

Mấy ngày nay trên đường ngược lại cũng thuận lợi, vào lúc giữa trưa ở bảy ngày sau, người Thiên Long phái đi chậm lại.

Phóng tầm mắt nhìn tới, bên ngoài năm dặm, mấy trăm cái lều màu trắng nối liền một mảnh, còn có dê bò và trâu ngựa đếm không hết.

Ô Đoán nói, mọi người đã đi tới phúc địa của thảo nguyên, này hẳn là bộ lạc của họ Tát Đạt.

Khi đến gần, một lá cờ da thú đón gió tung bay, trên da thú có đánh dấu xem không hiểu. Ô Đoán nói cho mọi người, cái đánh dấu kia là tượng trưng cho gió, là Đồ Đằng và tiêu chí của bộ lạc này.

Ở trong cổ ngữ bản địa của người Tát Đạt, đó là Phong Hành, nên bộ lạc này cũng có thể gọi là Phong Hành bộ lạc.

Trong bộ lạc, trước một cái lều to nhất, dây vải đủ mọi màu sắc cột thành rất nhiều cầu vồng, bốn phía tô điểm trông rất đẹp mắt. Những người kia ăn mặc trang phục ngày lễ, vãng lai không dứt. Trên mặt mỗi người tràn đầy nụ cười, hôm nay hẳn là ngày vui của cả bộ lạc.

Trong lều chính, dưới sàn lót thảm da dày đặc, ở giữa đặt một thú đỉnh tinh mỹ, từng sợi đàn hương bay lên, lượn lờ, hương thơm nhàn nhạt thấm vào lòng người. Một cái bàn do Tử Mộc làm thành, trên bàn bày đầy trái cây và rượu ngon. Phía sau bàn, ngồi xếp bằng một lão giả mắt như chim ưng, mặt như vỏ cây, ngón tay gầy gò đang vuốt chòm râu trắng, nhẫn ngọc trên ngón cái óng ánh long lanh.

Chỉ là sắc mặt lão giả âm trầm, hoàn toàn không hợp tình cảnh vui mừng ở ngoài lều.

Trước mặt lão giả còn đứng hai người, một người tầm năm mươi tuổi, mập mạp, con mắt híp thành khe, mang theo vẻ hòa khí giống như con buôn. Một người tầm ba mươi mấy, râu đen, trên khuôn mặt hắc hồng lộ ra thần sắc lo lắng.

- Cha, đội đón dâu còn chưa tới, có phải giữa đường xảy ra bất ngờ gì hay không?

Tráng hán tiến lên một bước hỏi.

Lão giả chuyển động nhẫn ngọc trong tay, trầm ngâm nửa ngày, thở dài nói:

- Tát Đạt gia ta, vốn muốn nhờ lần thông gia này, cùng Hốt Mộc gia vĩnh kết hòa hảo. Tát Đạt và Hốt Mộc đều là bộ lạc năm trăm trướng, không có phân chia cao thấp quý tiện, lẫn nhau thực lực tương đương. Sau khi tôn nữ của ta gả đi, hai nhà thân càng thêm thân, ít nhất sẽ ở trên mảnh thảo nguyên này đạt được trăm năm an bình. Ai nghĩ tới, trước mắt lại nhảy ra biến cố.

Tiếng nói chất phác của lão giả lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, ánh mắt của hắn liếc về phía người mập mạp kia, giọng nói xoay chuyển, hỏi:

- Tát Nhi Thư, ngươi thấy việc này như thế nào?

Mập mạp đang vuốt ve râu mép, nghe vậy trên mặt co rúm, vội nhìn lão giả cúi người, sau đó chậm rãi nói:

- Tát Nhân Đại trưởng lão nói, Tát Nhi Thư ta khá tán đồng. Thân là trưởng lão Tát Đạt gia, ta đối với chuyện này cũng cảm giác cực kỳ sầu lo!

Tát Nhi Thư cảm khái, ánh mắt híp lại thành khe, nhanh chóng đánh giá lão giả một chút. Mà người dẫn đầu bộ lạc này, cũng là tộc huynh của mình, trên mặt không có biểu tình gì, hơi bất mãn với hắn.

Tát Nhi Thư ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp:

- Thực lực của Sài Thứ gia quá mức khổng lồ, là bộ lạc hơn một nghìn trướng a, ở trên thảo nguyên, số lượng này là không ra một tay. Nghe nói, tiểu nhi tử của Sài Thứ gia Sài Bất Hồ Nhi, chỉ hơn hai mươi, nhưng cường tráng vũ dũng, lực lớn vô cùng. tay không có thể bắt hổ xé báo, chính là anh hùng trên thảo nguyên. Người này đối với Tát Mỗ Lê Nhi của nhà ta, là yêu thương đã lâu. Nếu như hai người ở chung một chỗ, cũng coi như giai ngẫu thiên thành, kể từ đó, đối với Tát Đạt gia ta...

- Được rồi! Tát Nhi Thư, ngươi là muốn đưa chim sơn ca nhà ta vào miệng cọp sao?

Tráng hán kia không thể kiềm được, gầm thét một tiếng cắt đứt Tát Nhi Thư nói.

Tát Nhi Thư sợ đến khẽ run rẩy, cật lực trợn to hai mắt, oan ức giang tay, ai oán nói:

- Tát Cáp, ta như thế nào cũng là tộc thúc của ngươi, còn là trưởng lão của Tát Đạt gia, ngươi, ngươi làm sao nói chuyện với ta như vậy? Hơn nữa ta cũng là ăn ngay nói thật, vì Tát Đạt gia, Tát Nhi Thư ta cũng là một mảnh khổ tâm a!

Tát Nhi Thư nhìn Tát Nhân cúi người, trên mặt mang theo đau thương nói:

- Tát Nhân Đại trưởng lão, ngài nên làm chủ giúp ta!

- Được rồi! Các ngươi đừng cãi vã!

Tát Nhân quát một tiếng, nỗi lòng khó bình, hắn thở ra một hơi, thoáng nhìn Tát Nhi Thư, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Tát Cáp xem thường liếc chéo Tát Nhi Thư, trong lòng cũng đè nén khó chịu. Hốt Mộc gia, một năm trước liền cùng Tát Đạt gia đính hôn, trưởng lão hai nhà ngay mặt uống rượu đính hôn. Bây giờ ngày kết hôn đến, nhân mã đón dâu lại không đến, ở trên thảo nguyên này, là sự tình khó có thể tưởng tượng.

Mặc dù đối phương xảy ra điều gì bất ngờ, cũng nên phái người đến đưa tin. Nhưng mắt thấy canh giờ đã đến, Hốt Mộc gia như trước không một chút động tĩnh. Lần này mặt mũi của Tát Đạt gia là mất hết. Trong này đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Để Tát Cáp suy nghĩ cũng không nghĩ ra được.