Vô Tiên

Chương 1480: Ai cũng có điều mình coi trọng (1)



Một trận quang mang lóe lên, một đám nhân ảnh bỗng toát ra tại chỗ, tất cả đều nghỉ chân ngắm nhìn với thần tình khác nhau.

Chỗ này sắc trời năm màu biến ảo chập chờn, cấm chế tung bay, khí cơ hỗn loạn. Phía trước trăm dặm có từng đợt từng đợt khói xanh hàng xuống, tạo thành một đạo lốc xoáy mịt mù. Gió thổi thư thái nhưng mờ mịt bát ngát, không chỉ chặn đường đi của mọi người mà cũng phong bế một mảnh thiên địa kỳ dị khác trong đó.

- Sư phụ, đó chính là thiên tế cương phong (gió mạnh phía chân trời).

Người hỏi là một vị trung niên thư sinh, toàn thân áo bào xanh mộc mạc thuần khiết, ba chòm râu phiêu dật, cử chỉ nho nhã mà khí độ điềm tĩnh.

Người dẫn đầu trong nhóm chừng mười nhân này là một nam nhi mang vóc dáng nho sinh, hai hàng lông mày nhập tấn, khuôn mặt võ vàng mà thần quang nội liễm, toàn thân Vân bào nhạt màu nhưng hiển lộ thân phận bất phàm. Nghe thấy tiếng, hắn vuốt râu cười nói:

- Đi qua Ngũ cửu chi địa đến đây, chẳng qua là tới gần ngưỡng cửa Hậu Thổ tiên cảnh. Mà xuyên qua đại môn thiên tế cương phong, đi vào Hậu Thổ tháp sơn mới tính là Đăng Đường Nhập Thất chân chính. Ha ha. Cuối cùng lại làm thế nào, cơ duyên thiên định.

Hắn nói ung dung thoải mái, giơ tay lên cử chỉ tự nhiên, tự có phong phạm cao nhân.

Hai người đang nói chính là Văn Huyền Tử và đồ đệ Ninh Viễn. Mười người đi theo đều là đệ tử đến từ Hạ Châu và Thần Châu môn.

- Nhưng trước mắt chính là lúc thiên tế cương phong, còn phải im lặng chờ thời cơ.

Văn Huyền Tử nói một câu như thế, tiện thể khoanh chân ngồi tại chỗ. Mọi người còn lại chợt hiểu, ai ai cũng đè nén tò mò trong lòng, đua nhau nghỉ ngơi ở gần đấy.

Ninh Viễn canh giữ ở bên cạnh sư phụ, không ngừng nhìn bốn phía, lẩm bẩm:

- Thiên tế cương phong này nhìn như hư vô mịt mù, lại sâu gần dặm, không biết tình hình trong đó như thế nào.

- Cương phong (Gió mạnh) không chỉ hung hiểm mà còn có che giấu thần thức chi năng, trong đó phạm vi trăm ngàn dặm, thành thiên địa khác cũng không tầm thường.

Văn Huyền Tử tính tình ôn hòa, vui vẻ giải thích chỗ khó hiểu còn nghi hoặc cho đệ tử nghe.

Ninh Viễn có chút tiếc rẻ nói:

- Sư muội thông minh hơn người, nhưng lại bỏ lỡ cơ duyên lần này.

Hắn và sư muội Văn Tâm có giao tình thâm hậu, có được chỗ tốt cũng không quên được đối phương.

Văn Huyền Tử lắc đầu khẽ cười nói:

- Cuộc sống cơ duyên vô số, sao lại nhất thời câu nệ ở nơi đầy đất này. Mà tiên cảnh mỗi 160 năm khai mở một lần, mấy ngàn tu sĩ chen chúc tới, cuối cùng được đi vào Hậu Thổ tháp sơn lác đác không có mấy ai.

Nghe vậy, Ninh Viễn xoay người nhìn hai bên trong giây lát. Vận may của hắn không tệ, đi vào tiên cảnh sau đó liền đi theo sư phụ và mấy vị đồng môn, cũng thuận lợi đến chỗ này. Mà Hạ Châu có đến hơn 200 tu sĩ, trước mắt chỉ còn lại hơn mười vị, những người khác thật khó tìm được dấu vết.

Văn Huyền Tử hờ hững thoáng nhìn xa xa, lại phân phó với Ninh Viễn:

- Thiên tế cương phong này cách mỗi nửa tháng sẽ yếu đi bớt ba ngày, không phải lúc đó là không được đi vào Hậu Thổ cảnh. Thời khắc chờ đợi ở đây, ngươi dẫn theo mấy người đi tới lối vào chỗ Ngũ cửu, cùng lúc xem xét cơ hội tiếp ứng đệ tử Hạ Châu ta, cũng lưu ý động tĩnh của các tiên môn.

Ninh Viễn đứng dậy chắp tay xưng phải, Văn Huyền Tử trầm ngâm, sửa lại truyền âm nói:

“Sư bá ngươi không muốn Lâm Nhất chết trong tiên cảnh, nếu thấy người này.”

Ninh Viễn đang cúi người lắng nghe, nhưng không nghe câu nói tiếp theo. Lúc hắn không hiểu, Văn Huyền Tử trù trừ rồi nhẹ nhàng phất tay nói:

- Nếu hắn còn sống đến đến đây, thì...

. .

Thời điểm Văn Huyền Tử cử động, ở sát bờ bên kia mười vạn dặm lần lượt toát ra những bóng người. Đối mặt với thiên tế cương phong không thể vượt qua ấy, những tu sĩ tiên môn lớn nhỏ đành phải chờ. Nhưng có lẽ là tiên cảnh đang ở trước mắt, hay là có mưu đồ khác cho nên không người nào an tâm nghỉ ngơi.

Cửa ra vào cửu tẩu được bao phủ bởi mây mù. Trong đó một trước một sau có hai bóng người chạy ra, chính là Công Lương Tán và Công Dương Lễ. Hai người bọn họ vẫn chưa hiếu kỳ thiên tế cương phong, từng người triển khai thần thức nhìn về phía xa xa.

Giây lát sau có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chạy vội tới. Người tới chính là đệ tử của Công Lương môn và đệ tử của Chân Vũ môn, chưa tới gần liền vội vàng bái kiến tổ sư các nhà.

Công Lương Tán yên lặng đối mặt với đường đi, trong thần sắc chất phác âm trầm lóe lên một chút uấn nộ. Một đường đuổi tới, không ngờ lại không thấy dấu vết của người muốn giết. Hừ! Không ngại núp ở chỗ khác thì cũng là rơi lại phía sau, ta hay là kết lưới chờ đợi đi thôi.

Làm như không thấy hai vị môn hạ đệ tử, Công Lương Tán lấy một khối ngọc giản ném ra ngoài, nói:

- Cùng lão phu canh giữ ở chỗ này, không thể bỏ qua hai người kia.

Đối phương không dám thất lễ, vội vàng lĩnh mệnh đồng ý. Một đệ tử trong đó xoay người rời đi, hiển nhiên là muốn triệu tập nhân thủ.

Công Lương Tán sẽ không từ bỏ ý đồ, chính là sự việc trong dự liệu. Mà Công Dương Lễ lại vô tâm xen vào, chỉ có điều bí mật truyền âm phân phó mấy câu rồi bỏ lại hai vị đệ tử Chân Vũ môn đi thẳng tới.

- Ta và ngươi liên thủ đi tìm hai vị tiểu bối ấy mới đúng.

Công Lương Tán có chút bất mãn đuổi theo tới.

Công Dương Lễ cũng không quay đầu lại, nói:

- Đệ tử bị giết là chuyện lớn, hai vị tiểu bối chạy mất là chuyện nhỏ, ta và ngươi ai cũng có coi trọng.

Thân hình hắn cao lớn, tướng mạo thô lỗ, thần thái uy nghiêm, khi nói chuyện lại không nhanh không chậm. Phát hiện vị kia sắc mặt khó coi, hắn làm ra vẻ như không thấy, lại nói tiếp:

- Nếu Văn Bạch Tử muốn giết Lâm Nhất, ta phải đi đến hỏi cho ra nhẽ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiểu tử đó.

Công Lương Tán âm trầm, ánh mắt vừa động, nói:

- Ta và ngươi cùng đi.