Vô Tiên

Chương 1454: Ngôn nhi hữu tín (1)



Lâm Nhất muốn vượt nước đen, liền dẫn theo Hoa Trần Tử bay len bờ. Vì do thiên địa cấm chế, vừa đi chưa được hơn mười trượng hai người liền từ trên không trung ngã xuống. Hắn sớm có đã có tính toán, thuận tay tung ra ba thanh phi kiếm.

Ba thanh phi kiếm đó đều là Lâm Nhất giết người đoạt được, không có cái nào không phải là pháp bảo tu sĩ Nguyên Anh sử dụng. Tuy hắn chưa tế luyện, nhưng dưới sự gia trì của pháp lực liền đại tài tiểu dụng trở thành đá kê chân. Khi chân hắn giẫm lên thanh phi kiếm thứ ba mượn lực nhảy lên, bên trong dòng nước đột nhiên có bóng đen thò ra.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Nhất bị cuốn lấy hông, cũng đột nhiên rơi xuống.

Trong lúc vội vàng, Lâm Nhất không quên ném Hoa Trần Tử lên bờ. Mà bóng người hồng nhạt đó vừa đi, hắn liền đột nhiên chìm vào trong dòng nước xiết. Dị biến nổi lên, hắc ám lạnh như băng thoáng chốc đã cắn nuốt hắn.

Trong nháy mắt rơi xuống nước, vận chuyển chú quyết tị thủy. Trong hai mắt Lâm Nhất xích mang lấp lánh, chỉ thấy bên trong cuồng lưu một cái miệng máu to đùng mang theo sát khí rào rạt ập tới. Răng nhọn dày đặc dù trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ.

Đây là một con rắn to hay là một con giao long? Còn chưa kịp thở, Lâm Nhất thuận tay tế ra Long Tu tiên, cũng đột nhiên vung quyền trái đập tới. Yêu thú đó không ngờ có người dám hoàn thủ, hơn nữa lực đạo mạnh mẽ như vậy, lập tức trúng chiêu.

Bùm một tiếng, thiết quyền đánh lên càng dưới của yêu vật. Thế tới của nó khựng lại, miệng đang há to cũng khép lại, nhanh chóng bị từng luồng kim quang cuốn lên trên. Nó tức giận, điên cuồng lắc lư cái đầu, ra sức giãy dụa, còn không quên hung hăng vặn mình, muốn xiết chết, nghiền nát con mồi.

Sau khi một quyền đấm ra, cánh tay trái Lâm Nhất tê rần, hơn nữa từ thắt lưng xuống tới hai chân sớm đã bị 'Thân rắn' thô to mà cứng rắn cuốn mấy vòng, cũng càng siết càng chặt, khiến cho người ta không thở nổi. Mà yêu vật đó tập kích bị cản, càng nổi hung tính, đang điên cuồng nhe răng nhếch miệng, mắt thấy sắp giãy ra khỏi Long Tu tiên. Thấy tình hình này, hắn thầm hô không ổn, lần này phiền to rồi.

Thiên địa cấm chế ở Trầm thủy này cũng xấp xỉ với ở Trọc hồ lúc trước, pháp lực của Đạo Anh bị phong bế, còn lại Long Anh và Ma Anh chống đỡ tu vi Luyện Khí. Hắn vốn tưởng rằng nước sông này chỉ trầm khó đi mà thôi, bằng vào thủ đoạn của bản thân chắc vẫn có thể đảm bảo an nguy không lo, nào ngờ dưới nước lại có yêu vật hung hãn như vậy, thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị. Mà lúc này không chiếm địa lợi, khó tránh khỏi phải chịu thiệt.

Suy nghĩ rất nhanh, Lâm Nhất lực quán toàn thân. Theo gân cốt kêu răng rắc, lực đạo cường hãn lập tức tràn ngập tứ chi, mà còn chưa kịp giãy dụa thì yêu vật đã quấn lấy hắn chìm xuống đáy nước, lại đột nhiên hất đầu, dùng độc giác ở bên trên đập xuống.

Lâm Nhất không dám chậm trễ, vung cả hai tay, bùm một cái đánh lên độc giác của yêu vật. Đầu đối phương lại hất lên, hắn thì bị chấn cho thân trên ngửa ra sau, quyền đầu thậm chí là cả cánh tay đều đau tới thấu xương. Mà súc sinh đó chỉ hơi khựng lại một chút, liền giận dữ há cái miệng rộng cắn tới, bên trên còn có một nửa cây Long Tu Kim tiên vẫn chưa giãy ra được.

Yêu vật hung ác như vậy khiến người ta chống đỡ khó khăn. Lâm Nhất nổi giận, hai mắt đột nhiên trợn lên, xích mang của Huyễn Đồng xuyên qua nước sông đen xì. Một mảng màu máu vô biên vô hạn trong nháy mắt bao phủ, súc sinh đó hoảng hốt thất thần, khí thế bị kiềm hãm.

Giam cầm hơi được thả lỏng, Lâm Nhất bứt ra. Hắn còn chưa thoát đi, mà ngón tay điểm một cái, đột nhiên thắt chặt Long Tu Kim Tiên, cuốn chặt cái miệng to đó lại. Hắn không muốn bỏ qua, lao về phía trước, xoay người cưỡi lên cổ yêu vật, vung thiết quyền không ngừng đập xuống.

Bùm bùm mấy cái, yêu vật đau đớn tỉnh lại. Nó lập tức cuồng nộ không thôi, quay cuồng cấp tốc như phát điên. Bùm một tiếng, Long Tu tiên không ngờ đứt mấy đoạn, nó đột nhiên quay đầu lại đánh tới, lực đạo nhanh mạnh đó khiến người ta khó có thể chịu nổi, Lâm Nhất thiếu chút nữa thì bị hất bay đi. Cũng may chỉ bị hất đi vài thước, hắn vội vàng không lỡ thời cơ vươn song chưởng ra, giống như kìm sắt xiết lấy thân thú, cũng né trái né phải trước cái miệng to của nó.

Yêu vật sao chịu nhận thua như vậy, vẫy lăn qua lăn lại không ngừng, lại khó có thể cắn được đối thủ dưới cổ. Lâm Nhất lại dùng hai chân cuốn lấy người nó, cũng rút một tay ra, dùng phi kiếm hung hăng đâm tới.

Tuy nói tu vi bị hạn chế, Lâm Nhất lại có một thân gân cốt cường hãn và Long Anh chi lực. Cho nên hắn không mất bao công đã đâm ra một lỗ thủng trên người yêu vật.

Tên súc sinh đó ăn đòn, càng điên cuồng. Mà người trên lưng lại tứ chi cuốn chặt, nhất thời khó có thể thoát khỏi. Cứ như vậy, chờ nửa canh giờ trôi qua, nó dần dần kiệt sức.

Lâm Nhất sao chịu bỏ qua cơ hội, lại một kiếm đâm xuống.

Đau đớn và sợ hãi, khiến yêu vật như rắn lại như giao này không chịu được. Người trên lưng mặc dù bé nhỏ, nhưng lại như kiến cắn xương, nó sớm đã không chịu nổi, không thể không chỉ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Mà cứ dây dưa và chém giết như thế này, Lâm Nhất lại thừa cơ đâm ra mấy lỗ thủng nữa.

Sau một lúc, yêu vật sức cùng lực kiệt đã không còn ý chí chiến đấu, liền muốn chui xuống đáy song để tránh né. Mà lúc này Lâm Nhất lại tăng sức mạnh, nhân lúc chưa chìm xuống, không ngờ hai tay xách nó ném lên bờ.

Thình lình phá nước mà ra, vừa rơi xuống đất, yêu vật liền trở nên hoang mang. Đột nhiên nhìn thấy một bóng người áo hồng, nó bất chấp tất cả vồ tới, chỉ đợi liều mạng.

Hoa Trần Tử đột nhiên gặp kinh biến, sớm đã sợ tới mức chân tay luống cuống. Đối mặt với dị thú hung ác, nàng ta bị phong bế tu vi không thể chống đỡ. Khi một bóng người màu xám đột nhiên bay lướt qua đỉnh đầu, nàng ta trợn mắt há hốc mồm.

Khi Lâm Nhất nhảy ra khỏi mặt sông, trong mắt lóe ánh sáng lạnh. Lên bờ rồi, há cho phép súc sinh trong nước ngươi kiêu ngạo! Hắn đột nhiên lao xuống, bổ ra một đạo kiếm quang.

Ầm một tiếng, thế tới của yêu vật đó khựng lại, lăn ra sau hai vòng, nhưng không bị kiếm quang gây thương tích. Mà nó lập tức liền nhận ra tử địch chân chính Lâm Nhất này, đột nhiên dựng người há to miệng, ra vẻ muốn vồ lên.

Tu vi của Luyện Khí sao sử ra được uy lực của pháp bảo, muốn kết thúc tính mạng của súc sinh này phải đánh giáp lá cà mới được! Lâm Nhất người còn chưa rơi xuống đất, đã nhanh như tia chớp xông đến bên cạnh yêu vật đó. Sau khi Lên bờ, nó không còn được linh hoạt như lúc ở trong nước, còn chưa kịp có động tác, dưới gáy đã bị hai tay người ta ôm chặt lấy.

Yêu vật vừa muốn giãy dụa, Lâm Nhất đã một kiếm cắm xuống. Đối phương đau tới cả người run lên, điên cuồng lăn lộn dưới đất. Mà trên tay hắn thì hào quang chớp động, không ngờ lấy ra từng thanh phi kiếm đâm sâu vào trong cơ thể súc sinh đó.

Trong nhất thời, người và thú quấn lấy nhau. Trong Cát bay đá chạy tiếng vào thét và tiếng đánh nhau như có như không thỉnh thoảng lại vang lên, khiến cho người ta sợ hãi.

Không tới một lúc, tất cả trở nên im lặng.

Bên bờ sông, Hoa Trần Tử lấy tay che miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Cầu Giao dài bốn, năm trượng kia nằm không nhúc nhích, trên người cắm hơn mười thanh phi kiếm, kiếm nào cũng chỉ lộ chuôi kiếm. Dưới đầu nó nứt ra một lỗ thủng dài mấy tượng, máu đen tự chảy xuống đất. Mà lão nhân kia thì đang cưỡi trên người dị thú, trên tay còn cầm một thanh phi kiếm chảy ra từng giọt máu đen. Trải qua một phen chém giết, một thân đạo bào của hắn vẫn chỉnh tề, nhưng tóc tai thì bù xù, bộ dạng có chút chật vật, lại vẫn đằng đằng sát khí.

Trời ạ! Lão nhân kia sao hung ác thế, hắn lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy.

Hoa Trần Tử thầm thở phào, nhẹ giọng nói: