Vô Tiên

Chương 1450: Đá xuống hồ (1)



Lâm Nhất không tới Cửu tẩu chi địa, mà là từ Thái Mạnh sơn đi về phía đông.

Nếu Tiền bối cao nhân thật sự tức giận, sát khí đó, uy thế đó thật sự là dọa người! Sau khi cân nhắc, Lục Đinh không dám tiếp tục dây dưa, mà có người lại không hề cố kỵ đuổi theo.

Nửa ngày sau, phía trước Lâm Nhất xuất hiện y sơn khẩu khác của Thái Mạnh sơn. Quan sát một chút, hắn không nhanh không chậm bay sang bên phải. Phía sau hắn mấy trăm trượng, một bóng người hồng nhạt cứ vậy bám theo.

Trăm dặm nháy mắt là qua, cảnh vật bốn phía thay đổi. Nơi đây ánh mặt trời đen trầm mà ảm đạm, xa xa có một con sông lớn vắt ngang.

Lâm Nhất hai chân chạm đất, đưa mắt nhìn bốn phía. Ngoài Hơn mười dặm, một con sông lớn từ xa chảy tới, lại dùng thế chậm rãi đi xa. Nó rộng chừng trăm trượng, hoa sóng cuồn cuộn, thanh thế không nhỏ.

Sau một thoáng, cách đó không xa hiện ra thân ảnh của Hoa Trần Tử. Nữ tử đó sau khi ngạc nhiên lại có chút bất đắc dĩ nói:

- Sao lại là Cửu xuyên chi địa! Còn có hắc sát thiên cấm.! Ồ, đó là Trầm thủy của Cửu xuyên, lông hồng cũng không nổi, chim không bay qua được.

Lâm Nhất tay vuốt râu dài, đi thong thả khoan thai về phía trước, để mặc nữ tử đó một mình đứng tại chỗ oán giận không ngớt. Ai ngờ đối phương không hề tránh né mà sôi nổi đuổi tới, còn nũng nịu gọi:

- Tiền bối! Ngươi chờ ta vẫn.

Chân Lâm Nhất không dừng, thần sắc như cũ.

Hoa Trần Tử chạy tới cách mấy trượng, mang theo mấy phần cẩn thận lặng lẽ quan sát rồi nghiêng đầu cười hì hì nói:

- Tiền bối, không ngại thì quay đầu lại tìm hướng khác đi, Cửu xuyên chi địa này không dễ đi đâu.

Hậu Thổ tiên cảnh chính là là nơi người người hướng tới, mà có nơi lại thật sự khiến cho người ta không sinh ra hứng thú trở lại chốn cũ. Thấy đối phương bất vi sở động, nàng ta nói tiếp:

- Cửu xuyên chi địa tổng cộng có chín con sông lớn chặn đường! Trong đó trung, tiện, tòng, canh, túy, khuếch, diệt, trầm, thành, Diệt thủy và Trầm thủy là khó vượt qua nhất! Dưới thiên địa cấm chỉ này, pháp lực bị trói buộc, hành động không tiện. Ơ? Tiền bối.

Nói tới dây, Hoa Trần Tử phát hiện gì đó, lại ngạc nhiên kinh hô một tiếng:

- Tiền bối, lão nhân gia ngài bước đi như bay, khiến người ta hâm mộ không thôi! Thôi! Bất kể ngài đi hướng nào, Trần Tử cứ đi theo là được.

Trong Hậu Thổ tiên cảnh, trời phân làm năm màu xanh, trắng, hồng, vàng, đen. Trong đó hồng cấm, hắc sát, hoàng khốn, không chỉ báo trước sự hung hiểm khó lường, còn có cấm chế thiên địa trói buộc tay chân tu sĩ tồn tại.

Cho nên, lúc này Hoa Trần Tử sớm đã bị phong bế pháp lực. Mà lão nhân trước mắt nàng ta lại vẫn có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, không thể không khiến cho người ta ngạc nhiên. Lão nhân này này thật sự là tiền bối Hóa Thần sao?

Lâm Nhất liếc sang, khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói:

- Ngươi không sợ lão phu giết ngươi à?

Hoa Trần Tử thân hình lóe lên, giống như chim non sợ hãi nhảy sang bên. Sau đó, thần sắc lo sợ không yên của nàng ta bỗng nhiên biến đổi, lại như bườm bay tới gần mấy bước, nhăn chóp mũi, có chút bướng bỉnh cười nói:

- Tiền bối đừng làm ta sợ! Lão nhân gia ngài có thiện ý cứu giúp, Trần Tử sao lại ngây thơ không biết!

Lâm Nhất nhướn mày, bực mình nói:

- Không biết gì cả!

- Hì hì!

Hoa Trần Tử ánh mắt lưu chuyển, cười giảo hoạt:

- Nếu tiền bối muốn đi, sớm đã biến mất tăm rồi! Lão nhân gia ngài đi như vậy, chính là cố ý khiến tại hạ có thể đi theo, để thoát khỏi đám người Lục Đinh.

Thấy đối phương thần sắc không rõ, lại không quát mắng nữa, nàng ta lại cười thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Người đối đãi không tốt với ta, ta có lẽ sẽ quên. Nhưng người có ơn với ta, ta sẽ ghi nhở cả đời.

Quên cừu hận, lại không quên ơn, bản tính của nữ tử này cũng không xấu!

Cuộc sống của phàm nhân chỉ có mấy chục năm tới hơn trăm năm mà thôi. Một ân oán tình cừu đã đủ để khiến người ta khúc mắc cả đời. Than đời người ngắn mà khổ, thân hồng trần này nhiều đắng cay, cuối cùng vẫn là mang theo tiếc nuối hoặc này hoặc kia mà ra đi. Cái gọi là ơn cũng được, thù cũng được, chỉ có tạm gác lại để kiếp sau trả. Gánh nặng và luyến tiếc khiến cho người ta phải chịu tra tấn đó deu như bụi bay đi theo gió, như ảo như mộng!

Tất cả luân hồi đã tới, có thể thay đổi không? Không! Trong sự trầm bổng của nhân thế, chưa bao giờ từng thiếu phong cảnh vui buồn lẫn lộn!

Khi người ta không cam chịu số mệnh phàm tục, liền khổ sở tu hành dưới thiên uy huy hoàng, cuối cùng có thể nghịch thiên mượn thọ. Mà nơi có người thì có giang hồ, ân oán tình cừu cũng theo đó mà tới. Sau mấy trăm năm, cảnh còn người mất tất cả đều hết. Bao nhiêu thị phi không cho người ta bỏ xuống. Mưa gió, bấp bênh đó, chung quy phải bị bước chân tiến về phía trước bỏ lại. Ôn nhu từng có, có lẽ mới là sự an ủi trong con đường tịch mịch!

Lâm Nhất vẫn tiến về phía trước, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều. Chỉ có điều khi nghĩ tới, lời nói của người nào đó khiến hắn không thể không cẩn thận.

- Không biết tiền bối đến từ từ tòa linh sơn nào, lại nên xưng hô như thế nào? Ngày sau quay về sơn môn, Trần Tử báo cáo với sư tổ, nói không chừng lão nhân gia hắn đã sớm quen biết từ lâu với ngài! Hì hì!

Mắt Hoa Trần Tử cong lại như trăng khuyết, lại thừa cơ tới gần một chút.

Lâm Nhất tay vuốt râu dài, khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến nói:

- Duyên đến thì tụ, duyên đi một tan! Gặp gỡ chưa chắc đã từng quen nhau.

- Ôi! Tiền bối đúng là cao nhân ẩn sĩ à! Duyên đến thì tụ, duyên đi thì tan, chậc chậc! Đúng là chữ nào chữ nấy như châu như ngọc.